Tần Vũ Dương vui vẻ bắt đầu ngày nghỉ phép của cô, mỗi
ngày ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh, sau đó ngồi dưới ánh mặt trời nghe âm nhạc, đọc
sách, uống trà, nhàn nhã tự tại, tận cho đến mặt trời chiều ngã về tây.
Nhưng loại cuộc sống tự tại này rất nhanh bị Lãnh
Thanh Thu đánh vỡ.
Sáng hôm đó Tần Vũ Dương bị tiếng chuông cửa rất lớn
đánh thức, cô đem chăn trùm hết đầu lại, ai ngờ người ngoài cửa còn kiên nhẫn
hơn, cuối cùng cô không thể không đứng dậy đi ra mở cửa.
Ngoài cửa Lãnh Thanh Thu trông thấy cô, đầu tiên vỗ vỗ
ngực, còn lẩm bẩm: "Còn
tốt còn tốt." Sau đó vượt qua
cô tiến vào phòng khách.
Lãnh Thanh Thu đi một lượt đến ghế sa lon: "Sao
điện thoại của cậu cũng không mở máy, điện thoại trong nhà cũng không kết nối được,
gọi điện đến công ty của cậu, bọn họ nói cậu nghỉ phép rồi, tớ còn nghĩ rằng
cậu xảy ra chuyện gì nữa chứ."
Tần Vũ Dương nửa nằm trên ghế sofa bên kia, miễn cưỡng
mở miệng: "Tớ
có thể có chuyện gì? Đây không phải là tu sinh dưỡng tức sao. Một thời gian
trước quá mệt mỏi, bây giờ phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể tiếp tục công
việc được!"
Lãnh Thanh Thu độ lượng chỉ miệng Tần Vũ Dương: "Sách
sách sách, cậu nhìn lại cậu đi, quần áo không chỉnh tề, tóc bù xù mặt lem luốt,
thật không biết nếu như bọn họ trông thấy cái dạng này của cậu còn có thể nói
đây là Tần Vũ Dương xinh đẹp tài giỏi của Đằng Đạt nữa hay không."
Tần Vũ Dương mắt cũng không mở ra: "Bây
giờ cũng không phải là thời gian làm việc sao, sao cậu lại tới đây?"
Lãnh Thanh Thu hô to: "Chị gái à, hôm nay là
cuối tuần!"
Tần Vũ Dương sửng sốt một chút, chính mình thật sự là
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!