Chương 30: Tỉnh lại

Khi Cố Mặc Hàm tỉnh lại một lần nữa thì thấy trước mặt

phóng đại lần lượt mỗi một khuôn mặt khôi ngô.

"Tỉnh

rồi tỉnh rồi!" Năm vị thiếu gia

của Phong Hoa đứng lên hoan hô tập thể.

Cố Mặc Hàm cảm giác toàn thân mình đau nhức, khẽ giật

giật cơ thể, dùng thanh âm khàn khàn nói: "Đỡ tớ dậy."

Mặc áo blouse trắng đeo một cặp kính Hà Văn Hiên một

bộ dạng nho nhã như hình ảnh thiên sứ áo trắng đè anh lại: "Đừng

lộn xộn, chân trái cậu bị gãy, trên người có rất nhiều vết thương, nên nằm thì

hơn."

Cố Mặc Hàm mơ hồ nhớ lại khi mình lần thứ nhất tỉnh

lại giống như thấy anh trai của mình liền hỏi: "Anh của tớ đã đến đây

rồi phải không?"

"Có,

nhưng vừa rồi mới đi ra ngoài, chắc cũng nhanh trở lại thôi."

Cố Mặc Hàm hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra, thanh

âm khàn khàn nhưng khí thế vẫn mười phần như trước: "Ai cho

các cậu nói cho anh ấy biết?"

Tập thể mọi người đưa ánh mắt vào phía Mạc Sính Dã,

đáp án rõ ràng.

Mạc Sính Dã trừng lớn hai mắt, một bộ dáng không thể

tin được: "Các cậu đều nhìn tớ làm gì? Đây có phải là quyết định của một

mình tớ đâu?"

Lý Thanh Viễn cười hì hì khoác lên vai của Mạc Sính

Dã, với giọng nói ôn hòa hỏi: "Anh Mạc à, tớ hỏi cậu, chủ ý nói cho

anh Mặc Thần là ai nghĩ ra được?"

"Là

tớ, nhưng mà..."

Lý Thanh Viễn phất tay cắt đứt cậu ta: "Vậy điện

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!