Cố Mặc Hàm cố gắng đẩy đôi tay kia đang ở bên hông
anh, mà đôi tay kia lại càng siết chặt.
"Học
trưởng, xin anh, đừng đẩy em ra!" Triệu
Tịch Vũ đem mặt dính sát trên lưng Cố Mặc Hàm.
"Triệu
Tịch Vũ, cô trước thả tôi ra." Cố
Mặc Hàm dùng sức đẩy hai tay cô ta ra, xoay người lại.
Triệu Tịch Vũ nước mắt sớm đã rơi đầy mặt: "Học
trưởng, em từ lần đầu tiên gặp anh đã thích anh rồi, cho tới bây giờ vẫn như
vậy. Anh không cần phải lạnh lùng như vậy với em có được không, trước kia anh
không phải đối với em như vậy."
Cố Mặc Hàm có chút bất đắc dĩ: "Triệu
Tịch Vũ, khi ở Mỹ tôi không phải đã nói rõ ràng với cô sao, năm đó tôi là ở
trên người cô thấy được hình bóng của Hà Miêu, khi đó hành động có thể đã tạo
ra hiểu lầm gì đó với cô, tôi xin lỗi cô, chân thành xin lỗi."
Triệu Tịch Vũ lắc đầu: "Không sao, anh có thể
tiếp tục xem em như cô ấy, em sẽ không để ý. Lúc ấy em còn quá trẻ nghe được
anh xem em như là thế thân của cô ấy, em liền hoảng sợ rối bời, còn rất phẫn
nộ, nhưng hiện tại em sẽ không. Mấy năm này em một mực hối hận, nếu như năm đó
em không có rời Mỹ, mà ở lại bên cạnh anh, làm cho anh từ từ phát hiện được
điểm tốt của em, nói không chừng chúng ta cũng sớm đã cùng một chỗ."
Cố Mặc Hàm vuốt vuốt huyệt thái dương: "Tôi
đối với Hà Miêu cho tới nay đều chỉ là một loại hoài niệm, giống như hoài niệm
khi còn bé cùng nhau chơi đùa với nhóm bạn nhỏ vậy, trước kia tôi không rõ ràng
lắm, nhưng năm năm nay đã sớm làm tôi nhìn rõ ràng lòng của mình. Tôi không yêu
Hà Miêu, cho nên, cô không cần làm thế thân của cô ấy."
Triệu Tịch Vũ hai tay bắt lấy cánh tay Cố Mặc Hàm: "Anh
không thích cô ấy cũng không sao, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa, rồi anh
sẽ thích em, em có chỗ nào không tốt thì anh nói cho em biết, em sẽ sửa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!