Tần Vũ Dương mới vừa đi ra công ty, liền nhận được
điện thoại của Lãnh Thanh Thu.
"Chị
gái à, chị rốt cục cũng mở máy! Tối hôm qua Cố tổng hỏi tớ nơi cậu thường hay
đi, còn vô cùng lo lắng nữa, có chuyện gì xảy ra vậy? Các cậu..."
Xem ra tố chất của nhân viên Phong Hoa cũng rất cao,
chỉ một cái đấu thầu có chuyện phát sinh liền được truyền ra ngoài.
"Không
có việc gì, chỉ là chuyện hợp tác. Đúng rồi, cậu với Thạch Lỗi sao rồi?" Tần Vũ Dương thản nhiên nói sang chuyện khác.
"Không
thế nào cả, cứ như vậy thôi." Lãnh
Thanh Thu lộ ra vẻ ngượng ngùng hiếm thấy của cô gái nhỏ.
"Ồ,
cứ như vậy thôi hả? Ừ, rất tốt." Tần
Vũ Dương kìm lại nụ cười xấu xa.
"..."
"Được
rồi, tớ còn có việc treo trước nha." Tần
Vũ Dương gác máy khẽ cười, thật tốt.
Tần Vũ Dương về đến nhà tùy tiện ăn một chút liền bắt
đầu chờ Cố Mặc Hàm đến, liên tục đợi đến hơn hai tiếng mới nhận được điện thoại
của Cố Mặc Hàm, sau đó đi xuống lầu đón anh.
Cố Mặc Hàm ăn mặc đúng đắn, cả người là một âu phục
màu xám đậm, áo sơ mi màu đen, cà vạt cũng tỉ mỉ thắt ở trên cổ, rõ ràng là mới
từ cuộc họp chạy tới, nhìn thấy cô mặt cũng không chút thay đổi.
Tần Vũ Dương nhìn anh ngồi trên ghế sofa bình tĩnh
hỏi:"Anh
uống chút gì không?"
Cố Mặc Hàm mới vừa nói ra một âm tiết thì dừng lại,
giọng nói thô két, sau đó hắng giọng một cái, mới từ từ nói câu: "Tùy."Mang theo giọng mũi nồng đậm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!