Chương 26: Bạn bè

Ra khỏi quán mì thì bên ngoài lại bay bay những bông

tuyết nhỏ, trong suốt như pha lê, giống như tinh linh hạ xuống nhân gian. Sau

đó, những bông tuyết nhỏ dần dần biến thành trận tuyết, xung quanh các sinh

viên phấn khích mà hét lên.

Tần Vũ Dương nói với Cố Mặc Hàm: "Nhìn

bọn họ tôi thật sự cảm giác là mình đã già rồi."

Lúc này điện thoại Cố Mặc Hàm vang lên, là Mạc Sính

Dã.

"Hàm

Tử, tìm được chị dâu chưa?" Mạc Sính Dã giọng nói cà

lơ phất phơ vang lên.

"Đừng

nói lung tung!" Cố Mặc Hàm cảnh

giác nhìn về phía Tần Vũ Dương, đổi sang bên kia nghe điện thoại, Tần Vũ Dương

đang ngắm tuyết, chắc là không nghe thấy.

"Sao

lại nói lung tung? Nói vậy chắc là tìm được rồi? Cô ấy ở bên cạnh cậu?" Mạc Sính Dã có điểm hưng phấn.

"Ừ,

cậu có chuyện gì sao?" Cố

Mặc Hàm thay đổi đề tài.

"Không

có chuyện gì, các cậu cứ tiếp tục đi." Nói xong cũng không đợi Cố Mặc Hàm phản ứng, gác máy

một cái "rụp".

Cố Mặc Hàm và Tần Vũ Dương lái xe trên đường trở về,

thì tuyết lớn đã rơi thành như lông ngỗng rồi. Trên đường xe cũng không nhiều,

nhưng Cố Mặc Hàm vẫn hết sức chăm chú lái xe, Tần Vũ Dương cũng không dám đem

tính mạng hai người ra nói đùa, dù sao thời tiết mưa tuyết thì cũng là thời

tiết chiếm tỷ lệ cao về tai nạn xe.

Ngay sau đó, trên đường đã có lớp tuyết đọng lại, bị

chiếc xe phía trước nghiền qua, làm cho con đường càng trơn trượt. Cố Mặc Hàm

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!