Nhiệt độ của thành phố C gần đây có hơi quay lại, mặt
trời chiếu khắp nơi, Tần Vũ Dương ngồi trên tháp quý phi ở ban công, sưởi mình
trong ánh nắng ấm áp, uống trà táo đỏ, đang nhìn một phần tài liệu. Khó được
nghỉ một tuần, Tần Vũ Dương cảm thấy xem tài liệu thật sự làm hỏng phong cảnh,
cho nên cô chuẩn bị đem tài liệu thả về để đổi một cuốn tác phẩm nổi tiếng gì
đó.
Mới vừa trở lại phòng khách, thì truyền đến tiếng
chuông cửa, mở cửa nhìn ra là Lãnh Thanh Thu, còn là một Lãnh Thanh Thu hết sức
phấn khởi.
Lãnh Thanh Thu lắc tờ báo trong tay chạy vọt vào, đặt
mông ngồi ở vào ghế sofa, Tần Vũ Dương đi vào phòng bếp châm trà.
Lãnh Thanh Thu hướng về phía phòng bếp kêu to: "Báo
hôm nay cậu đọc chưa? Đúng rồi, cậu cái trạch nữ này khẳng định là chưa đọc
rồi."
Tần Vũ Dương trở lại phòng khách, ngồi trên ghế sofa,
ngồi thật nghiêm chỉnh, thân thể nghiêng về phía trước hai tay giao nhau đặt
trên hai chân, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Xin hãy gọi tôi là Phu
nhân Curie."
Lãnh Thanh Thu cười cô một cái, sau đó vẻ mặt lại hào
hứng nói: "Có
biết báo mua hôm nay có bao nhiêu tin nóng sốt không?"
Tần Vũ Dương lười biếng làm ổ trong ghế sofa, cẩn thận
đánh giá Lãnh Thanh Thu.
Về ngoại hình Lãnh Thanh Thu cũng rất không phụ lòng
với tên cô, tuyệt đối là khí chất của người đẹp lạnh lùng quyến rũ, điều kiện
tiên quyết là cô không được mở miệng nói chuyện, hơn nữa là khi trong tâm trạng
xấu.
Lúc cô đang trong tâm trạng vui sẽ là một vẻ mặt nụ
cười rạng rỡ lời nói không ngừng, Tần Vũ Dương thường xuyên nói cô rất lãng phí
khuôn mặt mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!