Cố Mặc Hàm đứng dậy mặc quần áo rồi rón rén ra cửa.
Sanlitun vẫn luôn là nửa đêm nhạc Rock sôi động nhất,
là thần thoại trong những quán bar không có tuổi, đẹp đẽ quyến rũ, dùng ánh đèn
cám dỗ cùng âm nhạc khuấy động sự nhiệt tình của người ta. Tại nơi xa hoa truy
lạc Cố Mặc Hàm trong tiếng âm nhạc điếc tai tìm được bọn họ.
"Tiểu
Cố, cậu đến rồi, tớ chờ cậu nửa ngày rồi đó." Lý
Thanh Viễn vừa nhìn thấy anh liền nhảy đến.
"Tớ
có thể không tới sao, cậu so với mẹ tớ đều nói dông dài." Cố Mặc Hàm đi qua Doãn Đông Tuân ngồi xuống.
"Tớ
đây không phải là nghĩ đến cậu sao, cậu trở lại mấy ngày ngay cả bóng người đều
không thấy, đang bận cái gì vậy?"
"Không
bận gì hết, chỉ chuẩn bị quay lại thành phố C."
Doãn Đông Tuân liếc mắt: "Thật tính quay lại?
Trong nhà đã đồng ý?"
Cố Mặc Hàm uống một hớp rượu: "Đồng
ý."
Doãn Đông Tuân nở nụ cười ý vị: "Cậu
thật là có biện pháp."
Mạc Sính Dã cảm thán: "Haiz, thực hoài niệm
chuyện lúc bé, mấy người chúng ta luôn bên nhau, cái gì cũng không cần nghĩ,
muốn thế nào thì chơi như thế ấy, nay ngay cả tụ cùng một chỗ cũng khó khăn. Tớ
cũng muốn đi thành phố C, ngây ngốc ở Bắc Kinh cũng chán rồi. Chúng ta hùn vốn
mở một công ty đi, miễn cho ông cụ nhà tớ cả ngày giáo huấn tớ, trời cao mà
hoàng đế lại xa, nghĩ giáo huấn cũng với không tới."
"Được,
tớ cũng đi!" Lý Thanh Viễn cũng đến chung vui.
Cố Mặc Hàm nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Có thể
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!