Tần Vũ Dương cảm thấy hơi rượu đang bốc lên, hơi chóng
mặt, hơn nữa càng ngày càng nóng. Khoảng cách giữa cô và Cố Mặc Hàm rất gần, có
thể rõ ràng ngửi thấy trên người anh vị nhàn nhạt bạc hà cùng mùi rượu thoang
thoảng. Ngực của anh cũng vẫn là sự ấm áp đã từng quen thuộc.
Tuy nhiên với động tác tư thế này của anh, lại
kết hợp với bộ dạng nhàn rỗi của anh hôm nay, thấy như thế nào cũng giống một
cậu con trai nhà giàu có quyền thế đang đùa giỡn con gái nhà lành. Tần Vũ Dương
bất an động đậy, Cố Mặc Hàm liền ngẩng đầu lên nhìn cô. Trong phòng không ánh
đèn, Tần Vũ Dương chỉ có thể nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào miễn
cưỡng thấy rõ mặt anh, mặt mày sáng sủa, một đôi mắt vừa đen vừa sáng, như
những ngôi sao ở đường chân trời, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, đến hấp
dẫn lòng người.
Tần Vũ Dương bị anh nhìn như vậy cảm giác toàn thân
như ngồi trên đống lửa, miệng đắng lưỡi khô, không tự giác liếm đôi môi một
chút.
Ánh mắt Cố Mặc Hàm càng thâm sâu như mực, đáy mắt tích
tụ ham muốn nồng đậm đang dâng lên.
"Cố
tổng, Ưm..." Lời của Tần Vũ Dương muốn nói đều bị anh nuốt toàn bộ
vào trong miệng.
Hơi thở nam tính tinh khiết của anh thổi vào mặt, vừa
mới bắt đầu chỉ là ở trên môi trằn trọc, dùng đầu lưỡi từ từ phác thảo trên môi
cô. Lúc đầu tay còn được chống lên trên cửa về sau lại bỏ xuống đặt trên lưng
Tần Vũ Dương, khẽ vỗ nhè nhẹ dụ dỗ cô hé miệng.
Hai tay Tần Vũ Dương chống trước ngực anh, cố gắng hết
sức cũng không thể di chuyển được anh, chỉ có thể cảm thấy tim anh đập thình
thịch. Tần Vũ Dương lắc đầu muốn thoát khỏi hơi thở của anh, nhưng anh luôn có
thể thành công bắt được cô.
"Hé
miệng ra, ngoan nào..." Cố
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!