Bước vào Đằng Đạt năm đó, Tần Vũ Dương 22 tuổi.
Cầm các loại chứng chỉ học bổng cùng những thứ khác
trong trường có thể đạt được tất cả vẻ vang, còn mang theo một ước mơ đẹp đối
với tương lai.
Hiện thực nói nói cho cô rằng, những chứng chỉ học
bổng gì đó, danh hiệu vẻ vang gì đó, cũng chỉ là một mảnh giấy, những thứ kia
cũng không là gì hết, ở nơi này không ai coi trọng những thứ này.
Mỗi ngày Tần Vũ Dương bưng trà rót nước, làm công việc
đánh chữ photo, về sau từ từ va chạm với công việc, không có ai nói cho cô nên
làm như thế nào, cô chỉ có thể tự mình tìm tòi, tự mình vấp phải khó khăn, sau
đó đổi lại phương hướng lại tiếp tục vấp phải khó khăn.
Cô là người mới, không có người nâng đỡ, không có
tiền tài, cũng không có kinh nghiệm, vì thành tích công việc mà cô dốc hết sức
lực.
Tiếp khách dùng cơm, uống rượu uống đến nôn mửa, rạng
sáng về đến nhà là ngã xuống giường nằm ngủ, ngày thứ hai vẫn đúng giờ đi làm.
Học cách nói chuyện, gặp người nào thì nói cái nấy.
Học được cách chịu đựng, chịu đựng sự chế giễu của
đồng nghiệp, chịu đựng sự cay nghiệt và ăn bớt của khách hàng.
Học được xây dựng và quản lý con người của mình.
Học làm người phụ nữ có địa vị cao, cử chỉ tự nhiên,
nói năng tao nhã, ăn mặc gọn gàng, có nội hàm [1].
Học được sát ngôn quan sắc [2], suy
đoán tâm tư người khác.
Tần Vũ Dương từng vô số lần nửa đêm không người mà rơi
nước mắt, từng vô số lần muốn từ bỏ, nhưng những ý nghĩ này đều bị cô bóp chết.
Cô từng bước một leo lên cao.
Rốt cục bên trong công việc cô cũng gây dựng giang sơn
của mình, có rất nhiều công ty nổi tiếng đều tung cành ô – liu về phía cô.
Khi cô làm đến Tổng Giám tiêu thụ của Đằng Đạt thì cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!