Thế là nó và Duy cứ đi chơi nhưng nó đâu biết rằng có 1 người lòng đang đau thắt.
_Nghi àh đi chổ này đi... co trò gì ở đằng kia kìa ...
-Duy cứ nắm tay nó kéo đi hết chổ này đến chổ khác nhưng nó vẫn hok hề có chút cảm giác mà ngược lại trong lòng nó cũng rất đau khi nghĩ đến chuyện của San và hắn.
"không được nghĩ tới tên khỉ đó nữa không thể..."nó tự nhủ rồi lắc đầu lia lịa
_thôi chúng ta nghỉ chút đi, để mình mua nc cho Nghi nha
- Duy nói rồi bước
"sao dzệy ta, hum nay nhỏ hok được dzui, chắc phải tìm cách khác" Duy quay về với 2 lon nc mát lạnh và đưa cho nó 1 lon
_sao mình thấy Nghi có vẻ hok vui ?
- Duy hỏi
_àh ừhm thì... hok có gì đâu chỉ là một số chuyện riêng thui, Duy hok cần phải bận tâm đâu
- nó cười ngượng
_thui hay chúng ta dzề nha cũng đã trễ rồi còn gì?
-Duy nói
_uhm` chúng ta dzề
- Nó cũng đồng tình
Nó về tới nhà
_tại sao con đi mà hok cho thằng Bảo nó biết để nó qua đây tìm con nàh?
-mẹ nó hơi gắt
_con...
-nó lúng túng
_đúng đó con làm nó lo lắng lắm đó
- ba nó giờ mời nói
_dzạ thui chào ba mẹ con lên phòng
-nó lẫn tránh
"lo lắng ình ư? sao có thể?"nó cũng hok dám tin
sau đó nó lại lấy em nhật kí iu dấu hí hoáy viết (viết j` dzệy cà?) và thiếp đi lúc nào hok bít.
Sáng hôm sau
_thằng Bảo nó gọi điện ẹ bảo hôm nay nó bận nên chú tư (tài xế nhà nó) sẽ chở con đi học
- mẹ nó nói
_dzạ con biết rùi, chào mẹ con đi
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!