Hum sau, nó dần tỉnh nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn
_aahhh.... bỏ tôi ra
- Nó vùng vằng la ó om sòm
_uhm.... uhm...
- có cái gì đó ấm áp quen thuộc đặt trên môi nó, ngọt ngào nhẹ nhàng nhưng làm nó tỉnh giấc _Bảo Kis nó
Nó bật dậy, khóc òa trong vòng tay anh
_em đừng lo đã có anh đây
- Bảo cũng dịu dàng ôm nó vào lòng
_nhưng hắn hắn ... ta ...
- nó cứ nấc như thế
_em hok sao, hắn ta đã bị anh cho nhừ tử rồi
- Bảo an ủi nó
_huh? chuyện là sao em hok nhớ gì cả
- nó hơi hoang mang
_hum qua khi em đến gặp hắn, anh thấy hok an tâm nên đi theo nhưng khi đến ng` bồi bàn nói hắn ta đưa em đi nên anh rượt theo cũng may là kịp nên bi h` em mới nằm ở đây
- Bảo giải thích
_phew...
- nó như đc giãn dây thần kinh
_mà anh nhớ em có võ vs lại em đâu phải như những đứa con gái khác dễ bị lừa?
- Bảo ?
_huh? - (lại huh) no ngạc nhiên
- anh nhớ sao?
_hhơhơ... ùh thì anh nhớ ra lâu rồi
- Bảo gãi đầu sồn sột
- nhưng anh muốn dành cho em 1 bất ngờ
_1 bất ngờ sao? anh có biết là em xém chết rồi hok hả?
- nó nói như rưng rưng
- đồ độc ác
_thôi thôi cho anh xin lỗi, đừng giận nữa mà
- Bảo cầu xin
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!