Tối đó nó về nhà trễ, đã vậy còn thẫn thờ như ma làm cho Kevin rất rất lo lắng
_em có chắc là mình hok sao chứ?
- Kevin hỏi mà hok yên
_em hok sao đâu anh đừng lo
- nó cười nhẹ
_thôi em lên lầu nghỉ đi, mai anh đưa em đi làm
- Kevin dặn dò
_thôi hok cần đâu anh ạh, mai em phải đi thăm ... àh... một người quen nên em sẽ xin nghỉ
- nó nói
_hay để anh chở
- Kevin lại ra ý kiến
_thôi em đã nói là hok cần mà
- Nó bỗng nhiên cáu gắt
_ùhm, vậy thôi anh ra đây
- hắn cũng bước ra vì biết nó đang mệt
Nó thì bi h` trong đầu trống rỗng, đau khổ
"tôi chẳng lẽ đã làm sai điều gì sao?" nó khóc nấc
Sáng hôm sau, nó vẫn quyết định sẽ ến thăm Bảo, khi đi vào phòng bệnh, nó nghe tiếng cười giòn tan của hắn
_haha, em thua rồi, cá cái gì bây giờ
- giọng của Bảo
_em hok chịu đâu anh chơi ăn gian
- giọng 1 cô gái quen quen
Nó tò mò bước vào và
_a, chị Janie
- cô pé ấy quay lại
_ơh... cô Lục Hân
- Nó rất đổi ngạc nhiên
_sao lại gọi thế cứ gọi em là Hân được rồi
- giọng như mật (í ẹ)
_sao cô lại đến đây?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!