Tối hum đó, khoảng 5h` chiều, Bảo đang lái xe đến nhà nó, anh đang mân mê cái nhẫn cầu hôn nó
thì bỗng
"Kétttt......" "rầmTại nhà nósao trong lòng mình thấy lo thế nhỉ, có cảm giác bất an nữa" nó lo lắng
"(nhạc bài River flows in you của Yiruma)"
_alô
- nó nhấc điện thoại - .... sao lại như ậy được
- Nó nói như sắp nấc lên từng tiếng rồi vội vàng lấy xe chạy vào bệnh viện GREEN GARDEN (đặt đại)
Tại bệnh viện
_Bác sĩ bác sĩ ơi, anh ấy có làm sao hok hả bác sĩ
- Nó gào khóc đau đớn
_bi h` chúng tôi chưa làm phẫu thuật mong cô ra ngoài đợi
- Bác sĩ khuyên nó
_hic hic
- nó khóc òa
_Bảo Bảo ơi !
- tiếng của ba mẹ hắn
_ủa Nghi, sao con lại ở đây?
- Mẹ nó ngạc nhiên
_hức hức, chỉ là con tình cờ gặp lại Bảo
- nó giải thích
_ta vừa sang đây, nghe tin nó như vậy nên chúng ta chạy vô đây ngay
- ba Bảo nói
_mong là nó hok sao, nó mà có làm sao thì ta chết mất
- mẹ hắn cũng òa khóc.
"cạch
"tiếng phòng mổ _ai là người nhà của bệnh nhân - Bác sĩ hỏi _là chúng tôi - Ba mẹ hắn lên tiếng _ca mổ đã thành công nhưng ê rằng bệnh nhân sẽ mất một phần trí nhớ - Bác sĩ nói giọng vừa vui cũng vừa buồn - bi h` người nhà hãy để bệnh nhân nghỉ ngơi _cảm ơn bác sĩ rất nhiều - Ba mẹ Bảo mừng"mất trí nhớ ư ?"
- nó hoang mang
3 ngày sau Bảo đã tĩnh dần
_Bảo, Bảo anh tĩnh rồi
- nó vui hok ngớt
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!