Editor + Beta: Tiểu Hy.
Từ sau ngày đó Khương Tuệ đi đưa sách, rất lâu không có gặp lại Trì Yếm.
Tháng 10 mùa thu tới, cây bạch quả trong vườn trường bắt đầu dần dần úa vàng.
Sáng sớm ra cửa gió to thổi mạnh, Khương Thủy Sinh dùng chiếc áo khoác màu vàng nhạt bọc Khương Tuệ đến kín mít, cô tự cột tóc đuôi ngựa cho mình.
Thời tiết tệ như vậy kéo dài cho đến tan học cũng không dứt, Trần Thục Quân thân mật kéo Khương Tuệ cùng về nhà: "Ai da, không biết trời có mưa không đây?"
Khương Tuệ nghe vậy ngẩng đầu nhìn không trung, lá cây ngô đồng khô vàng bị quét vào một góc, không trung quả nhiên một mảnh xám xịt.
Con đường về nhà có chút xa, trường học nằm ở đoạn đường tương đối phồn hoa.
Nửa đoạn đường đầu Trần Thục Quân cùng Khương Tuệ tiện đường, cô bé tốt tính này sẽ kéo Khương Tuệ cùng đi, sợ cô bị té ngã.
Nửa đoạn đường sau Khương Tuệ vốn có thể cùng bọn nhỏ trong đại viện về nhà.
Nhưng gần đây, Lương Thiên Nhi mới đủ mười hai tuổi vừa lên sơ nhất (lớp 7), mà Khương Tuệ còn đang học lớp năm.
Lúc nghỉ hè, Khương Tuệ đã đắc tội với bọn chúng.
Thời điểm này bọn nhỏ cực kỳ hiện thực, Khương Tuệ tuy tính tình tốt, nhưng lại chạy không nhanh, không cách nào chơi chung, mọi người tự nhiên nguyện ý đi theo Lương Thiên Nhi thanh tú.
Tiểu Khương Tuệ thành người cô đơn, mỗi ngày đều một mình cố hết sức đi đường về nhà, một tháng qua, cô bị té vài lần, khuôn mặt nhỏ luôn mang theo vết thương.
Trần Thục Quân nói: "Khương Tuệ gặp lại sau, cậu tự về nhà phải chú ý an toàn, đừng để ngã nhé."
Lương Thiên Nhi vừa lúc đi ở phía trước, nghe vậy quay đầu lại nhìn, lộ ra nụ cười vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ khi người gặp họa.
Khương Tuệ rất bình tĩnh, chậm rãi giơ tay nhỏ vẫy vẫy: "Trần Thục Quân gặp lại sau, tớ sẽ cẩn thận."
Khương Tuệ không xa không gần đi theo phía sau đám Lương Thiên Nhi.
Phía trước các cô bé nói nói cười cười, có người đột nhiên kinh hô một tiếng: "Triệu Nam, kia không phải là anh lớn của cậu sao?"
Khương Tuệ nghe vậy cũng ngẩng đầu lên.
Tháng mười, gió to thổi những chiếc lá khô trên mặt đất bay loạn, cô thấy Trì Yếm.
Thiếu niên ngồi xổm bên đường lớn, đang cúi đầu ăn cơm.
Trì Yếm mặc một thân áo ngắn tay quần đùi màu xanh lam, trên trán đều là mồ hôi, thời tiết lạnh như vậy, chỉ có anh giống như còn đang sống giữa hè.
Anh cầm đôi đũa gỗ trúc, đang mở hộp cơm bằng sắt ra.
Trong hộp có một muỗng đồ chua, còn có một muỗng nước nấu củ cải.
Phía sau cậu thiếu niên là một hàng xe máy, phần lớn là hãng Suzuki bán chạy nhất thập niên 90.
Cũng có một ít xe second
-hand, dưới bánh xe đọng một vũng nước nhỏ.
Một cô bé mười hai tuổi đưa tay chỉ: "Triệu Nam, anh cậu đang sửa xe à?"
Gương mặt vàng vọt của Triệu Nam trở nên đỏ bừng, cô ta tức giận nói: "Đã nói bao nhiêu lần rồi, anh ta không phải anh của tớ."
Thừa nhận Trì Yếm là anh đối với Triệu Nam mà nói, thật là một chuyện mất mặt đến mức tận cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!