Editor + Beta: Tiểu Hy.
Thời thơ ấu những thập niên 90 rất thú vị, không giống với sau này đám con nít suốt ngày đều ôm di động. Hiện tại bọn trẻ không có di động với máy chơi game nên chỉ có thể tụ tập với nhau chơi các trò chơi thú vị.
Thời gian lùi lại, năm tháng bỗng hóa dài đằng đẵng.
Thời gian trôi chầm chầm, Khương Tuệ rất hoài niệm sự giản đơn cùng niềm vui vẻ này. Thật ra cô không bài xích việc chơi đùa với bọn nhóc đó, vì dù sao hiện tại cô cũng là một cô nhóc chín tuổi.
Ánh mặt trời buổi sáng không quá mãnh liệt, Tôn Tiểu Uy lấy nửa viên phấn trắng từ túi ra rồi vẽ một vòng tròn xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất.
Vẽ xong cậu ta bảo: "Lật úp tay để chia đội, tao đếm 1 2 3, tụi mày cùng nhau ra."
"1, 2, 3!" Tất cả mọi người đều đưa tay ra.
Khương Tuệ trì hoãn vài giây mới vươn bàn tay nhỏ ra, cô để lộ lòng bàn tay mềm mại, cô chọn lật.
Tôn Tiểu Uy cũng chọn lật lập tức hét lên: "Khương Tuệ!"
Khương Tuệ mềm mại đáp lại: "Hả?"
Tôn Tiểu Uy nói: "Mày cố ý chỉnh tụi tao có phải không? Một hai phải chung đội với bọn tao."
Mọi người đều biết, Khương Tuệ như phế vật khi chơi trò chơi, ai cùng đội với cô quả thật là không còn gì xui xẻo bằng.
Khương Tuệ thấy oan uổng, cô chỉ là phản ứng chậm thôi mà.
Cô bé chớp chớp đôi mi dài ươn ướt, Khương Tuệ nhìn Tôn Tiểu Uy nói lời xin lỗi: "Tớ xin lỗi."
Tôn Tiểu Uy nói: "Chơi lại!"
Advertisement / Quảng cáo
Bọn nhóc rất bất mãn, nhưng lại không dám chống lại Tôn Tiểu Uy nên chỉ có thể không tình nguyện chơi lại lần nữa.
Lần này Khương Tuệ chọn úp, cô lại chậm vài giây.
Tôn Tiểu Uy lại lần nữa ra giống Khương Tuệ liền tức giận đến mặt đỏ bừng: "…" A a a a a cậu ta muốn giết cái con nhỏ ngốc này!
Nắng bị cắt thành từng mảng rời rạc, xuyên qua những hạt bụi trong không khí chiếu xuống mặt đất. Trên vai Trì Yếm đặt một chiếc khăn lông, toàn thân đều là mồ hôi, anh vác một bao hàng hóa hơn 50 cân trên vai đi ngang sau lưng Khương Tuệ.
Trì Yếm nghe thấy cô xin lỗi: "Tớ xin lỗi, nếu không chúng ta chơi lại lần nữa đi."
Tôn Tiểu Uy tức muốn điên: "Còn chơi lại nữa sao! Chơi lại lần nữa thì đến giờ ăn trưa luôn rồi!"
Cuối cùng Tôn Tiểu Uy bị buộc phải tiếp nhận con nhóc kéo chân sau này.
Bọn nhóc trong đại viện chơi một trò chơi gọi là "Công thành", trận doanh được chia làm hai phe, mỗi phe có một "Tiểu công chúa" ngồi trong vòng tròn đã vẽ, còn những đứa nhóc còn lại thì làm tướng lãnh truy đuổi. Người nào bị bắt thì sẽ bị loại, người cuối cùng đưa được "Tiểu công chúa" của phe địch về thì đội ấy sẽ thắng cuộc.
Chạy không nổi chỉ có thể làm "Tiểu công chúa", trở thành chiến lợi phẩm, còn những người chạy nhanh trở thành những đại tướng dũng mãnh.
Phế vật "Tiểu công chúa" Khương Tuệ ngồi trong vòng tròn, cam chịu số phận mà tiếp nhận kết cục này.
Mặt khác, "Tiểu công chúa" bên kia danh xứng với thực hơn nhiều, Lương Thiên Nhi đặt hai tay lên đầu gối, thật cẩn thận sửa sang lại làn váy của mình.
"Đại tướng xung phong! Xông lên xông lên! A a a a a!" Bọn nhóc hào hứng hô to, thoắt một cái đã chạy đi xa, chỉ còn lại Khương Tuệ và Lương Thiên Nhi hai mắt nhìn nhau.
Lương Thiên Nhi hỏi: "Khương Tuệ, cậu cảm thấy ai sẽ thắng?"
Khương Tuệ nói: "Tớ không biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!