Chương 20: Không Xấu

Editor + Beta: Yang Hy.

Con mèo nhỏ nằm bên ghế đá rất đáng thương, Trần Thục Quân lộ vẻ không đành lòng, muốn đi tới ôm nó về.

Khương Tuệ giữ cô bé lại, Trần Thục Quân lộ vẻ khó hiểu, nhưng dựa trên sự tín nhiệm với Khương Tuệ, Trần Thục Quân không có ôm mèo con về.

Ánh mắt khiển trách quái dị của các bạn học và giáo viên giống như kim đâm, lúc này Đoạn Linh cũng phản ứng lại, sắc mặt khó coi đi ra ngoài.

Tay cô ta bị mèo cào, phải nhanh chóng trở về xử lý vết thương.

Cô ta vừa đi, Trì Yếm tự nhiên cũng phải đi theo.

Chờ bọn họ rời khỏi viện dưỡng lão, Khương Tuệ mới nói với Trần Thục Quân: "Chúng ta đi xem mèo nhỏ."

Trần Thục Quân vội vàng gật đầu, mấy cô bé chạy tới.

Tình huống của mèo con không tốt lắm, kêu cũng không kêu nổi, hữu khí vô lực.

Có một giáo viên nói: "Các con đừng di chuyển nó, lão Phương lúc trẻ là thú y, để ông ấy xem cho."

Ông lão chống gậy đi tới nhìn nó: "Có thể cứu sống hay không phải xem mệnh của nó."

Đám con gái đều có chút nôn nóng khổ sở.

Ông lão nói: "Trời chiều rồi, mấy đứa mau trở về đi, nếu không người nhà sẽ lo lắng.

Mèo nhỏ bọn ta sẽ chăm sóc nó."

Các bạn học đồng ý, lại cùng nhau về nhà, phần lớn đều đang thảo luận chuyện lúc nãy Đoạn Linh ném mèo nhỏ.

"Hiện tại tớ tin chuyện Đoạn Linh đánh học tỷ Lâm Văn Văn rồi, chị ta thật ác độc."

"Mèo nhỏ rõ ràng không phải của chị ta, tớ thấy chị ta véo đuôi mèo nhỏ nên nó mới cào chị ta."

"Chị ta không phải là bị biến thái tâm lý đấy chứ…"

Trần Thục Quân hỏi: "Khương Tuệ, vừa rồi vì sao cậu không cho tớ đi xem mèo nhỏ vậy?"

Khương Tuệ nói: "Đoạn Linh còn ở đó, tính cách chị ta rất hung hăng, nếu cậu đi qua, chị ta sẽ đoạt lại mèo nhỏ, có khả năng nó thật sự không sống nổi."

Hơn nữa thời điểm bị thương nặng, dù là người hay là động vật, đều không thể dễ dàng di chuyển.

Trần Thục Quân nghe xong, nghĩ lại mà sợ.

Cô cẩn thận nghĩ quả thật là như vậy, người càng tự ti càng sợ mất đi, sợ chính mình không bằng người khác.

Nếu lúc ấy đi qua, Đoạn Linh sẽ cầm nó đi không để cho Trần Thục Quân chạm vào.

"Vậy cậu thật sự giận Trì Yếm sao?"

Khương Tuệ bước chân ngắn nhỏ đi theo phía sau mọi người, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.

Trần Thục Quân hồ đồ: "Rốt cuộc là có giận hay không?"

Khương Tuệ chậm rãi nói: "Lúc chưa phản ứng thì giận, phản ứng lại rồi thì không giận nữa."

Trần Thục Quân không nhịn được, phụt cười: "Khương Tuệ, cậu thật đáng yêu."

Khương Tuệ thở dài, lời cô là thật, Trần Thục Quân lại chê cười cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!