Editor + Beta: Tiểu Hy.
Khương Thủy Sinh ôm Khương Tuệ vội vàng về nhà, hắn nhanh chóng đóng cánh cửa sổ vì vừa rồi vội nên chưa kịp đóng.
Khương Tuệ ngồi trên ghế đẩu ngửi mùi thuốc thanh nhẹ trong không khí. Khu đại viện mà cô sống lúc nhỏ ở tại thành phố R, đại viện rất náo nhiệt, có rất nhiều hộ gia đình.
Khương Thủy Sinh mua bán thảo dược nên trong hậu viện chất không ít dược liệu. Năm 97, mỗi một cân dược liệu có thể kiếm được một hai mao tiền, tuổi thơ của Khương Tuệ chính là ngập trong mùi thảo dược thơm ngát.
Cô sinh non, lúc mẹ sinh ra cô liền chết. Khương Thủy Sinh rất yêu thương cô, dù cho kiếm tiền rất vất vả, cũng vẫn kiên trì lấy tất cả tiền để trị liệu căn bệnh tứ chi không cân đối cho Khương Tuệ.
Cơn mưa to đập vào mái ngói đại viện, Khương Thủy Sinh nhìn khuôn mặt nhỏ xanh tím của con gái, trong lòng khó chịu cực kỳ. Khương Tuệ lúc nhỏ trắng mịn nõn nà vô cùng đáng yêu, nếu không phải vì bệnh, hẳn sẽ là cô bé xinh đẹp nhất, sao mỗi ngày đều bị thương cơ chứ?!
Khương Tuệ thấy được rõ ràng, nhẹ giọng nói: "Ba, sau này con sẽ hết bệnh thôi."
Cô nói thật, nhưng Khương Thủy Sinh lại chỉ coi là con gái hiểu chuyện an ủi mình, liền vội vàng gật đầu: "Tuệ Tuệ nói rất đúng, nhất định sẽ hết bệnh."
Hai cha con cơm nước xong, Khương Thủy Sinh đi xem xét lại dược liệu. Trời mưa, phản ứng đầu tiên chính là đi đón con gái về nhà trước, mà đống dược liệu mới mua còn đang chồng chất ở dưới mái hiên, hắn sợ nó sẽ nảy mầm.
Khương Tuệ ngủ trên chiếc giường nhỏ của mình.
Ban đêm tiếng gió hòa lẫn tiếng mưa rơi, tim cô đập kịch liệt, nhắm mắt lại làm thế nào cũng không ngủ được. Cô sợ đây là một giấc mộng, tỉnh mộng lại thấy ba suy yếu nằm trên giường bệnh, trên người cắm các loại ống.
Mưa rơi lất phất bên ngoài cửa sổ, vài giọt mưa bay vào chạm trúng khuôn mặt nhỏ của cô khiến miệng vết thương có chút đau nhức.
Khương Tuệ che khuôn mặt lại, rốt cuộc nhịn không được mà nghẹn ngào khóc lớn, trở về thật tốt, thật sự là quá tốt! Khi đó cô rất sợ vừa mở mắt, người ba vì cô hy sinh cả đời liền thống khổ mà chết đi. Advertisement / Quảng cáo
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng còn.
Trở về thật tốt, thật sự là quá tốt.
Hiện tại cô chín tuổi, vừa lúc là mùa hè tháng bảy năm 1997, Tiểu Khương Tuệ đang học tiểu học, hiện tại trường học còn đang nghỉ hè. Ba vẫn còn trẻ khỏe mạnh cường tráng, còn chưa bị bệnh viện thông báo bị xơ gan thời kì cuối, cái gì cũng còn kịp.
Mùa hạ thời tiết hay thay đổi, tối hôm trước vẫn còn mưa rền gió dữ, sáng hôm sau đã là trời quang mây tạnh.
Ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào người Khương Tuệ, cô đột nhiên ngồi dậy. Khương Tuệ vội vàng cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ cùng căn phòng nhỏ vừa quen thuộc vừa xa lạ, thật tốt, không phải nằm mơ.
Cô vẫn chưa yên tâm liền xuống giường soi gương.
Chiếc gương tròn với vài vết nứt phản ánh bộ dáng của cô năm ấy, một bên mặt bị rách da, khuôn mặt trái xoan thảm không nỡ nhìn, khắp nơi đều là vết thương di bị té, chỉ có đôi mắt đào hoa ngập nước là có thể nhìn ra bộ dáng xinh đẹp sau này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn này của cô bị giày vò nhiều như vậy, sau này cũng không bị hủy dung, thật là thần kỳ.
Khương Tuệ đẩy cửa sổ ra, sau cơn mưa không khí mang theo một chút mùi tanh của bùn đất.
Trong lòng cô chứa đầy những suy nghĩ về việc quay ngược thời gian, bởi vậy cô thức dậy đặc biệt sớm.
Khương Thủy Sinh đẩy xe đạp đang định ra ngoài, thấy con gái mở cửa phòng ra, vừa ngồi lên xe vừa nói: "Tuệ Tuệ, hôm nay ba phải ra ngoài có việc, ba đã nhờ dì Trần chăm sóc con, con ăn cháo với trứng gà trên bàn trước đi, một lát nữa dì ấy sẽ sang đón con."
Khương Tuệ gật đầu: "Con biết rồi, gặp lại ba sau."
Khương Thủy Sinh đạp xe rời đi.
Chiếc xe đạp cũ kĩ vang lên tiếng đinh linh, vòng qua hẻm nhỏ, những chiếc đèn lồng đỏ bị gió thổi đến lắc lư, Khương Thủy Sinh thoắt một cái liền biến mất.
Khương Tuệ bước cùng tay cùng chân trở về bàn, đây là khuyết tật mà cô sinh ra đã có, tư duy chậm chạp hơn một xíu so với bạn cùng tuổi, hành vi lâu lâu lại không theo kịp mệnh lệnh của đại não, cho nên đi trên đất bằng cũng có thể ngã.
Trên bàn quả nhiên có một chén cháo và trứng gà.
Khương Tuệ cầm chiếc muỗng nhỏ, từ từ ăn từng ngụm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!