Edit: Mây
Hai tiếng sau.
Phó Ấu Sanh tạm biệt Sở Vọng Thư.
Lần này Sở Vọng Thư ngoại trừ đến thăm ban ra, thì cũng thuận tiện giới thiệu cho cô một nhà đầu tư.
Anh ta từng nghe nói, gần đây Phó Ấu Sanh đang tìm nhà đầu tư.
Sau khi tiễn anh ta rời đi.
Phó Ấu Sanh đứng dậy đi về phòng bao bên cạnh.
Cửa phòng bao không đóng chặt, lúc Phó Ấu Sanh đi vào, lập tức nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha bên cạnh, trên sống mũi cao thẳng là mắt kính gọng mạ vàng, biểu cảm lạnh lùng đang xử lý văn kiện.
Bữa trưa trên bàn bên cạnh, hình như cũng không đụng vào.
Lúc này Phó Ấu Sanh bước vào.
Ân Mặc chỉ ngước mắt lên nhìn cô một cái, sau đó lại cúi đầu tiếp tục làm việc.
Cách lớp kính mỏng, đôi mắt sâu thẳm kia của người đàn ông không hề có một chút cảm xúc nào, đôi môi mỏng mím lại, cà vạt vốn dĩ được thắt cẩn thận trên cổ áo lại bị tùy tiện ném trên sô pha, mở hai cúc áo trên cùng, vô cùng giống một tên văn nhã bại hoại.
Phó Ấu Sanh nhìn dáng vè này của anh, nhướng mày.
Đây là đang tức giận sao
Khoan đã.
Anh không biết xấu hổ mà còn ở đó tức giận.
Phó Ấu Sanh xoay người muốn rời đi, vừa rồi bản thân cô thật sự bị ma ám, nể tình vừa rồi anh ngoan ngoãn đi ra ngoài, còn muốn đến xem thử.
"Không phải là em đến dỗ anh sao?"
Giọng nói mát lạnh của Ân Mặc vang lên quanh quẩn trong phòng bao.
Bước chân của Phó Ấu Sanh dừng lại.
Giây tiếp theo.
Ân Mặc đè thấp giọng nói:
"Anh còn chưa ăn cơm."
Hoàn toàn làm cho cô không còn nghĩ đến chuyện rời đi.
Bây giờ đã là ba giờ chiều.
"Anh không ăn cơm là muốn để tôi gọi xe cấp cứu cho anh sao?"
Phó Ấu Sanh xoay người trở lại trước bàn ăn ngồi xuống, mu bàn tay chạm vào chén.
Phát hiện đã nguội lạnh.
Phó Ấu Sanh đội mũ và khẩu trang vào, sau đó gọi nhân viên phục vụ.
Để nhân việc phục vụ chuẩn bị lại một bàn đồ ăn mới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!