Chương 3: Đến từ địa ngục (4)

Evan đợi hồi lâu, đối phương không nói vế sau, việc này khiến anh cực kỳ khó chịu, anh bèn mất hết phong độ đạp Caesar một phát, để lại dấu giày trên ống quần âu cao cấp của hắn.

"Đừng sốt ruột Evan à, tôi muốn nếm thử bánh táo nướng ở đây đã." Caesar mỉm cười thong dong, điều này khiến Evan lại thấy khó chịu.

Cuối cùng, món họ gọi đã tới, Caesar nhìn bánh táo nóng hổi, nở nụ cười hài lòng. Nếm thử một miếng nhỏ, hắn nhắm mắt lại, tỏ vẻ cực kỳ hưởng thụ.

"Này, nói mau lên." Evan cảm thấy đi chung với tên này, kiên nhẫn của mình sắp bị dùng cạn rồi.

"Được rồi, được rồi, là FBI và từng là quân nhân, chắc anh cũng có khả năng quan sát và phán đoán sắc bén, anh nghĩ mà xem, mấy nạn nhân đó có điểm chung nào?" Caesar chống cằm nhìn về phía Evan, cặp mắt xanh lam sâu thẳm ấy như muốn hút trọn toàn bộ ánh sáng trên thế giới này.

"Điểm chung… đều là nam." Evan tự chế giễu nói.

"Evan à, đừng mâu thuẫn tâm lý với tôi như thế. Hãy từ bỏ nỗi mất kiên nhẫn dành cho tôi, nghĩ xem nạn nhân của ba gia đình chúng ta ghé thăm chiều nay thể hiện ra có gì chung, ngoại trừ việc họ đều là đàn ông?" Caesar dịu giọng, không còn vẻ kiêu căng ngạo mạn nữa, giọng nói của hắn cực kỳ nghiêm túc, mang vẻ nghiêm nghị của một học giả.

Tâm trạng của Evan trở nên điềm tĩnh, anh nhắm mắt nhớ lại tất cả chiều nay, "Họ đều là trụ cột trong gia đình."

"Ừ hứ, còn gì nữa?"

"Đối với họ gia đình rất quan trọng."

"Đúng thế, cũng tức là đặc điểm lớn nhất của những nạn nhân này chính là "gia đình"." Ngón tay Caesar búng cặp lông mày nhíu chặt của Evan, Evan cũng đồng thời mở choàng mắt.

"Gì?" Evan không hiểu.

Gia đình cũng trở thành động cơ giết người của hung thủ ư?

Nhưng Caesar không nói nữa, mà nhai chầm chậm, tận hưởng món ngon trước mặt.

Không phải không có khả năng gây ra án mạng hàng loạt tàn nhẫn thế này vì ngưỡng mộ và ghen tị với hạnh phúc của người khác, có điều chỉ là không thể giải thích nổi những hành vi đối với nạn nhân của hung thủ gây ra bởi ngưỡng mộ và ghen tị.

"Tôi đoán, mọi nạn nhân nhất định đều quen biết hung thủ bằng cùng một cách."

"Nhưng nghề nghiệp, hoàn cảnh gia đình của họ đều khác nhau…"

"Tìm ra cách quen biết ấy là việc của FBI các anh, không phải của tôi." Caesar rướn mày, đầy thích thú. Evan nhìn theo ánh mắt hắn, mới phát hiện ra hắn đang ngắm cô gái ngồi cạnh cửa sổ cách đó không xa.

Evan thở dài, anh biết mình còn rất nhiều việc phải làm.

Hai giờ rưỡi sáng, Caesar bị đánh thức bởi chuông điện thoại réo không ngừng, hắn thở dài ngồi dậy, trên môi nở nụ cười, dường như đã đoán được người gọi là ai.

"Bây giờ không phải lúc hay để gọi điện thoại đâu, thanh tra Evan Lee của FBI." Caesar thong thả vuốt tóc ra sau đầu, toát ra vẻ thanh tao hoà vào màn đêm.

"Tôi biết cách ấy là gì rồi!"

"Ồ? Là gì?" Caesar dựa vào đầu giường, như đang cổ vũ đứa trẻ học mầm non giành được chiến thắng.

"Anh đừng nói chuyện với tôi bằng cái giọng đó được không? Tôi đã so sánh xen kẽ hành tung trong ba tháng trước khi chết của những nạn nhân này, phát hiện ra họ đều từng lái xe chở người thân hoặc bạn bè đi du lịch đường dài, họ đều từng đi qua một đoạn trên xa lộ số 22!"

"Ồ… Quả nhiên là phát hiện mang tính quyết định! Tôi đã được biết về thành tựu anh đạt được, xin hỏi tôi có thể ngủ chưa?" Caesar ra vẻ muốn cúp máy.

"Đương nhiên là không được! Ngày mai anh phải đến đoạn đường đó cùng tôi!"

"Tôi từ chối."

"Tại sao?"

"Vì mai tôi có một cuộc hội thảo cực kỳ quan trọng, các chuyên gia khắp nơi trên thế giới đều sẽ đến, chúng tôi sẽ nghiên cứu hình phạt La Mã cổ đại, đây là đề tài hết sức thú vị, tôi nhất định phải tham gia."

"Được thôi, anh có thể tham gia, có điều tôi sẽ mang còng tay, lôi anh từ trên bục hội thảo xuống, chắc hẳn chuyên gia khắp nơi trên thế giới sẽ rất thích được thấy cảnh đó phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!