Evan cười khẩy thành tiếng, rời khỏi văn phòng của Caesar.
Bất kể Caesar có đáng tin cậy hay không, có lẽ hắn có thể mang tới góc độ nhìn nhận mới đối với vụ án này cho FBI. Thế là Evan mong đợi lờ mờ cuộc gặp gỡ Caesar ngày mai.
Về đến cục, Evan vừa yên vị trong văn phòng, thanh tra cùng tầng Katherine Jones bưng cà phê bước vào, ngồi đối diện anh, tỏ vẻ rất hứng thú, "Nghe nói hôm nay anh đã ghé thăm vị phó giáo sư khảo cổ học danh tiếng lừng lẫy đó?"
"Đúng thế." Evan từng hợp tác với Katherine, mặc dù nữ thanh tra này rất đỏm dáng nhưng xử lý các vụ án đều có hiệu suất tuyệt đối, là đồng nghiệp mà Evan đánh giá rất cao.
"Thế anh ta đã nhận lời anh đến làm cố vấn cho chúng ta chưa?"
"Chưa, hai tháng tới anh ta có rất nhiều cuộc trao đổi học thuật. Có điều anh ta đã đồng ý chiều mai cùng anh ghé thăm gia đình của nạn nhân đầu tiên."
"À há, Caesar quả là đã coi anh làm khách quý rồi!" Katherine tỏ vẻ giận dữ.
"Sao thế? Em cũng từng đi gặp Caesar Lindemann rồi à?"
"Đúng thế. Anh đoán xem lúc gặp em, anh ta đã bảo gì với em?"
"Gì?"
"Anh ta nói, Thanh tra Jones, cô mời tôi trở thành cố vấn của FBI, ngoại trừ mục đích hy vọng tôi giúp đỡ các cô giải quyết án mạng liên hoàn đau đầu ra thì cá nhân cô còn mong đợi được lên giường với tôi nữa. Vậy nên tôi phải từ chối lời mời của cô." Katherine lặp lại nguyên văn lời của Caesar mà không hề thêm thắt gì.
"Em ra hiệu ngầm với anh ta à?" Evan thầm tưởng tượng biểu cảm của Caesar khi nói câu đó.
"Đâu có, mặc dù đúng là trong lòng em nghĩ thế thật. Có điều bị người khác nói huỵch toẹt ra suy nghĩ trong lòng, cảm giác quả thật rất khó chịu."
"Nói thế tức là em thừa nhận em muốn lên giường với Caesar?" Evan buồn cười nói, trong lòng lại thầm vui sướng trên nỗi đau của người khác, mình không phải kẻ duy nhất bị Caesar đi guốc trong bụng.
"Đúng thế. Anh ta rất quyến rũ." Katherine làm biểu cảm si mê cường điệu.
"Vì anh ta là con trai của hung thủ giết người hàng loạt, hay là vì lời lẽ giả dối của anh ta?"
Ngón tay Katherine móc cằm Evan, nói cực kỳ quyến rũ: "Bởi anh ta hấp dẫn hơn bất cứ người đàn ông nào em từng gặp."
Lúc Evan hoàn hồn, Katherine đã rời khỏi văn phòng một cách duyên dáng.
Lấy tài liệu ra, đọc kỹ càng về hoàn cảnh gia đình của nạn nhân đầu tiên, vô thức nhớ đến câu nói của Katherine, Evan sờ cằm bật cười thành tiếng.
"Hấp dẫn hơn bất cứ người đàn ông nào? Thảo nào nhiều cô gái thích viết thư cho sát nhân hàng loạt thế."
Ngày hôm sau ăn cơm trưa xong, Evan gọi điện cho Caesar.
"Giáo sư Caesar Lindemann đáng kính, chẳng hay chiều nay ngài có cần tôi lái xe đưa ngài đến điểm hẹn không?"
Giọng Caesar ở đầu bên kia rất vui vẻ.
"Anh gọi cuộc điện thoại này không phải thật lòng muốn chở tôi đến nhà nạn nhân, mà là để nhắc tôi nhớ hẹn."
Evan nhếch khoé môi, "Thế thì, giáo sư Lindemann, chúng ta gặp ở số nhà 12 phố Palm nhé."
Caesar lúc nào đang đứng trước gương trong nhà vệ sinh, sờ cằm mình. Lúc cạo râu sáng nay, hắn bất cẩn bị lưỡi dao lam cứa đứt cằm, bây giờ vẫn nhìn thấy được vết đỏ ấy.
"Chậc chậc chậc! Đáng tiếc thật, trên khuôn mặt hoàn hảo đã có một tỳ vết thế này!"
Nụ cười của Caesar trong gương cám dỗ mà gian tà hết sức, còn cả cặp đồng tử màu vàng đó toát ra vẻ dụ dỗ lòng người, có sức mạnh nào đó toát ra từ trong gương, mon men theo dây thần kinh thị giác của người nhìn, liên tục gõ vào khiên chắn nơi sâu nhất trong đầu.
"Ha, Mammon… Tôi biết ngay anh sẽ không ngoan ngoãn chờ mà." Caesar thản nhiên cúi đầu sửa lại cổ tay áo của mình.
"Đừng thế mà, ta và ngươi dùng chung cơ thể này, ta có thể cảm nhận được mọi buồn vui đau khổ của ngươi, ngươi là kẻ trung gian để tôi hưởng thụ thế giới xấu xí này. Dù cho ngươi nở nụ cười bình đẳng với tất cả mọi người, ta biết rõ mỗi lần cảm xúc của ngươi dao động hơn chính bản thân ngươi." Mammon trong gương nhếch lông mày, giọng kéo dài, lời lẽ của hắn leo lên ánh mắt của Caesar.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!