"Được thôi, mới năm ngoái, Lilliane được tạp chí thời trang "Sắc Đẹp" đánh giá cao, suýt thì được chụp ảnh tả thực trang bìa. Người cùng tranh giành vị trí này có cả Anita. Anita rất ghen tức với Lilliane, thế là xúi giục hội nữ sinh ở trường cùng chèn ép cô nàng, dĩ nhiên dùng từ "chèn ép" vẫn là quá nhẹ. Việc mà mấy cô nàng này làm được vượt xa chèn ép. Nhưng Lilliane rất kiên cường, nhẫn nhịn tất cả mọi thứ. Có điều đây không phỉa kết thúc.
Mason cố tình tiếp cận cô nàng, cổ vũ cô nàng, trở thành bạn trai của cô ấy, gửi một số hình ảnh của cô ấy lên mạng nội bộ trường. Kết quả nghĩ cũng biết. Lilliane lập tức trở thành đối tượng mỉa mai của cả trường, thậm chí bạn cùng phòng cô ấy còn nhốt cô ấy ngoài cửa phòng. Chuyện của Lilliane bị tổng biên tập "Sắc Đẹp" biết được, do ảnh hưởng nên tạp chí không thể không sa thải Lilliane, còn Anita thì cuối cùng có được cơ hội bò lên."
Mặc dù trên mặt Evan vẫn vô cảm, nhưng trong lòng không khỏi cảm thán: Trời ạ!
"Anh không hiểu tại sao giữa con người với nhau lại chèn ép nhau đến mức này vì trục lợi. Vả lại theo anh thấy thì đó chỉ là người mẫu trang bìa của tạp chí thời trang cao cấp mà thôi, nhưng đối với những cô gái này mà nói, ấy là cả thế giới." Caesar nói.
Evan đứng dậy, vỗ vai Caesar: "Đi thôi, tôi mời anh ăn tối, bữa tối thực sự."
Vụ án đã có bước tiến triển khổng lồ. Bây giờ về cơ bản Evan đã biết Mike chết do dây phanh bị Hunter cắt đứt, John Hightower thì chết vì burger bị Lilliane giở trò, vậy Anita và Mason thì do tay ai?
Caesar chìa tay với Evan, tỏ vẻ đợi đối phương kéo mình dậy khỏi ghế.
Evan bất lực thở dài, anh biết mấy ngày nay Caesar đi theo mình rất mệt mỏi, thế là anh giơ tay kéo đối phương.
Nhưng Evan được đào tạo bài bản hoàn toàn không ngờ, Caesar lại kéo anh xuống.
Trong khoảnh khắc cơ thể mất thăng bằng, tay còn lại của Evan chống vào lưng ghế Caesar, chóp mũi anh cọ qua mặt hắn, môi anh có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
Caesar buông cổ tay Evan ra, trong lúc anh đứng dậy, hắn dang tay ôm chầm lấy eo anh.
"Evan, tôi lo." Giọng Caesar kéo dài.
"… Anh lo điều gì?"
"Tôi lo, khi chân tướng đến, anh sẽ thất vọng."
Vòng ôm của Caesar không cứng ngắc như Evan tưởng tượng, trái lại nó rất mềm mại, Evan ngửi được mùi hương của hắn.
Việc này khiến anh cảm thấy kẻ nhìn thì kiêu căng ngạo mạn, có rất nhiều bí mật này có khả năng bao dung mà mình không tưởng tượng nổi.
"Caesar, cuộc sống của chúng ta vốn đã là quá trình thất vọng liên tiếp, sau đó lại bắt đầu hy vọng. Bất kể kết cục ra sao, tôi đều sẽ chấp nhận."
Caesar thả Evan ra.
Evan tiện tay cầm áo khoác âu phục trên lưng ghế, vắt lên cánh tay: "Này, tôi không định mời anh đi ăn đồ Âu cao cấp đâu, nhưng tôi định dẫn anh đi nếm thử món tôi yêu thích."
"Rất vinh hạnh." Caesar hơi ngẩng đầu, nhìn Evan thoải mái không còn ăn mặc nghiêm nghị.
Họ đến một quán ăn nhỏ. Evan gọi cho Caesar một suất bít tết tái.
Cách bày biện của nó không tỉ mỉ xa hoa như nhà hàng cao cấp, nhưng chứa vẻ đẹp mộc mạc và hài hòa.
Caesar thong thả cắt bít tết, đưa vào miệng, nhắm nghiền mắt và nhai kỹ.
Cử chỉ của hắn không hề giả tạo, dường như thức ăn trong đĩa vốn nên được đối xử thật lòng như vậy.
"Ngon không?" Evan ngẩng đầu hỏi, lúc ánh mắt anh chạm phải hàng mi mảnh mai mà tao nhã của Caesar, anh không tài nào thu hồi được ánh nhìn của mình.
"Ừm, khá ngon." Rèm mi của Caesar từ tốn mở ra, Evan cúi đầu, tiếp tục cắt bít tết trong đĩa.
Họ ăn ý không thảo luận bất cứ thông tin nào liên quan đến vụ án.
Bữa tối này, Evan rất thoải mái và rất thư giãn.
Lúc Evan lái xe đưa Caesar về biệt thự của hắn, Caesar bỗng hỏi: "Evan, thực ra anh không cần căng thẳng thần kinh mọi lúc thế đâu. Thi thoảng hãy chậm lại, tận hưởng những sự vật anh cho là tốt đẹp như hôm nay."
"Hôm nay? Tôi đã tận hưởng sự vật gì tốt đẹp?" Evan ngoảnh mặt hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!