"Giữa ông ta và người chết Mike có thù oán gì không?" Evan hỏi.
"Không. Lần nào Mike vào đại lý ô tô cũng trao đổi với giám sát của thợ sửa xe Hunter. Cậu ta cũng từng nói chuyện với Hunter, nhưng các đồng nghiệp phản ánh là bầu không khí giữa họ rất tốt đẹp, vả lại Mike chi tiêu hào phóng, lần nào cũng boa cho tất cả mọi người, quả thật không nghĩ ra bất cứ cớ gì mà Hunter cắt đứt dây phanh xe của Mike."
"Ừm, cậu vất vả rồi, Murphy." Evan ngoảnh mặt bèn nhìn thấy Caesar đút tay trong túi, trên môi nhoẻn cười.
Nhất định hắn đã nhìn ra điều gì, cũng tức là thợ sửa xe Hunter này có vấn đề. Nhưng đừng mơ mộng hão huyền rằng Caesar sẽ chủ động kể cho mình.
Evan búng tay: "Đi thôi, giáo sư."
"Anh biết tôi rất ghét anh gọi tôi là giáo sư mà." Caesar theo Evan rời khỏi phòng quan sát.
"Thế à? Anh không nhìn ra tôi muốn anh khó chịu à?" Evan cười khẽ.
Đúng lúc Evan sắp mở cửa phòng thẩm vấn, cánh tay Caesar vòng qua nách anh, giữ ngón tay anh: "Evan, anh không thấy trò đùa vừa rồi của mình cứ như đang làm nũng với tôi à?"
"Tôi chưa bao giờ làm nũng với bất kỳ ai." Evan tiện đà mở cửa, bước vào.
Khi thợ sửa xe Hunter ngước mắt lên, Evan đã tắt hết mọi nụ cười trên mặt, biểu cảm nghiêm nghị mà lãnh đạm.
Còn Caesar thì đút tay trong túi áo, thoải mái đi tới trước mặt thợ sửa xe Hunter, kéo ghế ra ngồi xuống.
Evan đẩy bức ảnh dây phanh xe bị cắt ngắn đó tới trước mặt Hunter. Khoảnh khắc nhìn thấy, quả nhiên ánh mắt Hunter run rẩy.
"Ông Hunter, chắc ông biết Mike, khách quen của đại lý các ông, chết như thế nào chứ?" Evan không định vòng vo, đi thẳng vào vấn đề.
Nét mặt Hunter trở nên điềm tĩnh: "Tôi biết. Cậu ta chết trong tai nạn ô tô."
"Ừm, chỉ trong vòng ba tiếng sau khi đưa ô tô của mình đến đại lý các ông để bảo dưỡng."
"Các anh đang nghi ngờ tôi à?" Hunter nhìn thẳng vào Evan, mặc dù ánh mắt của ông ta rất mạnh mẽ, nhưng Evan nhận ra ông ta đang sợ hãi.
"Đúng thế, chúng tôi đang nghi ngờ ông. Bởi trong băng dính dán trên dây phanh xe phát hiện ra dấu vân tay của ông, tức là, băng dính này do ông dán vào, đúng không?" Evan hỏi ngược.
"Chỉ vì tôi dán băng dính trên dây phanh xe, nên tai nạn ô tô của cậu ấy là do tôi một tay gây ra ư?"
"Được thôi, hình như ông coi thường giám định viên quá rồi. Chi bằng để tôi nói xem ông đã sát hại Mike ra sao." Hai tay Evan đặt trên mặt bàn, mười ngón đan xen, ngả về phía Hunter, "Sau khi xe của Mike bảo dưỡng xong, ông nhân dịp mọi đồng nghiệp đi ăn trưa, phá hỏng dây phanh xe, rồi dùng băng dính quấn nó vào. Như thế thì lúc Mike lái xe đi, dây phanh xe vẫn vận hành được, nhưng cậu ta phanh vài lần, băng dính bị lỏng ra, dây phanh xe sẽ đứt lìa.
Tôi đã điều tra cách lái xe của Mike, cậu ta phóng nhanh, phanh gấp, trong tình huống ấy dây phanh xe có vấn đề sẽ gây ra nguy hiểm chết người."
Evan không nói tiếp, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt thợ sửa xe Hunter.
"Tôi không có lý do gì muốn giết cậu ta. Các anh điều tra xong chắc biết rõ, Mike thường xuyên chi tiêu hào phóng, boa cho thợ chúng tôi rất hậu hĩnh. Có khách hàng lớn như cậu ta, mọi người đều được sống tốt, sao tôi có thể muốn lấy mạng cậu ấy được! Tôi bảo dưỡng ô tô cho cậu ta, là để tồn tại, không phải để giết người!"
Hunter cũng trực tiếp chỉ ra lỗ hổng lớn nhất trong nghi ngờ của Evan, đó chính là ông ta không có động cơ sát hại Mike.
Nhưng Evan có linh cảm, mối nghi ngờ của mình không sai, mà biểu cảm và phản ứng của Hunter cũng chứng tỏ ông ta có liên quan đến cái chết của Mike.
Đúng lúc này, Caesar bên cạnh Evan bỗng trầm giọng cười thành tiếng: "Ông không có động cơ giết Mike, không có nghĩa rằng ông không có động cơ giết Mason, hoặc John, hoặc Anita, đúng không?"
Evan không hiểu ý của Caesar, lẽ nào kẻ mà Hunter thật sự muốn giết là người khác, Mike không phải mục tiêu đích thực của ông ta?
Còn đồng tử co lại của Hunter cũng bị Evan bắt trọn.
Caesar nói không sai.
"Mục tiêu chân chính của ông là ai?" Evan hỏi.
"Tôi không có mục tiêu. Mục tiêu của tôi chỉ là sống tốt mà thôi." Biểu cảm của Hunter trở nên thờ ơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!