"Anh cho rằng đấy là ảo ảnh?" Caesar cười hỏi, hắn thong thả lại gần Evan, để anh cảm nhận được rõ vẻ đẹp giữa bóng tối và ánh sáng giao hòa trên mặt mình.
"Bất kể thế giới đó có thật hay không, nó đến từ anh. Vậy nên đối với tôi mà nói, nó không phải thế giới của tôi, đối với tôi nó chỉ là ảo ảnh thôi." Evan đáp.
"Ồ… đúng là lý giải như vậy thì anh sẽ chấp nhận tôi dễ dàng hơn."
"Không, so với Mammon, sự tồn tại của anh đối với tôi mà nói mới là thật. Vậy nên anh có chịu phụ trách cố vấn cho tôi trong vụ án này, hay sau này tìm người khác lãng phí thời gian uống hồng trà với anh?"
"Tôi chọn làm "sự thật" của anh." Caesar đặt tách trà xuống, đi ra cửa, tiện tay cầm lấy áo khoác.
Evan nhìn theo bóng lưng Caesar, anh không biết rốt cuộc quyết định của mình là đúng hay sai.
Lên ô tô, Evan ném tài liệu vụ án cho Caesar. Tên này là một thiên tài đọc hiểu, chưa đầy một phút đồng hồ, hắn đã đọc rõ ràng vụ án mà Evan tốn ba tiếng đồng hồ mới hiểu được thấu đáo.
"Mấu chốt của vụ án này không nằm ở việc rốt cuộc người chết là do dị ứng ngạt thở, hay là do cậu sinh viên y cấp cứu không đúng cách, mà là lúc đó tại sao cậu ta không mang thuốc dị ứng. Mặc dù đây không phải bằng chứng mang tính quyết định có phải mưu sát hay không, nhưng là một nghi vấn rất lớn." Caesar chống cằm, ngoảnh mặt nhìn Evan, "Hơn nữa tôi cá rằng anh cũng đang nghi ngờ điều này."
Lúc này, điện thoại của Evan nhận được một tin nhắn, anh chau mày.
"Trong ký túc của người chết John Hightower đúng là có hai lọ thuốc dị ứng, và thuốc xịt. Nhưng đều cất trong tủ để đồ, chưa từng mở nắp, rất rõ ràng là để dự phòng."
"Nếu chỉ là tình cờ thuốc dị ứng của cậu ta dùng hết, trong cặp hoặc trên người cậu ta chắc hẳn phải có chai rỗng. Vậy phương hướng điều tra bước tiếp theo của cậu là gì?" Caesar hỏi.
"Cô bạn gái Anita của John Hightower khăng khăng cho rằng cậu ta bị sát hại, gồm cả bạn thân chết vì tai nạn ô tô tháng trước của cậu ta – Mike."
"Anh thẩm vấn Anita rồi à?"
"Tất nhiên rồi. Tôi hỏi cô ấy có lý do gì để nghi ngờ John và Mike đều bị mưu sát, cô ấy im lặng không nói gì."
"Xem ra John và Mike có lịch sử đen tối không muốn tiết lộ, mà phần lịch sử đen tối này, chắc chắn Anita cũng có tham gia."
"Vậy nên tôi cần anh đến thẩm vấn cô ấy thay tôi."
"Tại sao lại là tôi?"
Evan im lặng vài giây không trả lời, khi xe của họ dừng ở một ngã tư đường, anh đáp: "Vì Mammon sẽ nói cho anh biết đáp án."
"Anh không biết Mammon là cái gì à? Phim ảnh đều dạy chúng ta, bất cứ ai thử hợp tác với ác quỷ, cuối cùng đều sẽ đánh mất linh hồn mình."
"Thế thì đừng hợp tác với ác quỷ." Evan ngoảnh mặt, ánh mắt lướt qua Caesar, "Mà phải điều khiển nó."
Khi Evan lái xe tiếp, Caesar vẫn giữ tư thế nhìn anh.
"Sao anh cứ nhìn tôi mãi thế?"
"Tất nhiên là bởi anh là phong cảnh có một không hai mà hiện tại tôi nhìn thấy được."
Mười phút sau, xe dừng ở trước địa chỉ mà Anita đăng ký với cảnh sát.
"Anh chắc chắn cô ta sống ở đây chứ?" Caesar mở cửa, bước xuống.
Thật vậy, mặc dù Anita là người mẫu trang bìa, nhưng một tòa biệt thự xa hoa như thế rõ ràng không phải thứ cô nàng chi trả được. Mà chỗ này cũng không thuộc về anh bạn trai John Hightower của cô.
"Vào là biết."
Evan bấm chuông cửa bên ngoài cổng sắt: "Xin chào, tôi là thanh tra Cục điều tra liên bang Evan Lee."
Cổng mở rất nhanh, nhưng người ra đón họ không phải Anita, mà là một thanh niên tóc ngắn sẫm màu, vóc người rất cao.
"Ồ, lần đầu tiên tôi gặp đặc vụ liên bang đấy, xin chào, tôi là bạn của Anita – Mason. Mời vào."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!