Editor: Hy
Chương trình về nhân viên phòng cháy rất thành công, làm cho người của kênh 8 thấy được năng lực của Nhan Khê, tiết mục lần này về nhân viên giao hàng lại làm cho các dân mạng chú ý, liền nâng thêm địa vị của Nhan Khê với tổ chương trình.
Ngay cả người có thâm niên như Trương Hạo, lúc trước khi bước vào ghi hình, cũng nói chúc mừng với Nhan Khê.
Bối cảnh của Nhan Khê, chỉ làm cho mọi người khách khí một ít với cô, chỉ có thực lực mới làm người ta tâm phục khẩu phục. Nhan Khê thuyết phục được Trần Bội làm cái chương trình này, tất cả đều thành công, điều này nói lên gì?
Nói rõ là cô có con mắt nhạy bén, cũng nắm được tâm lí của người trẻ, quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước.
"Đây là công lao của mọi người," Nhan Khê lật xem tài liệu, nói với Trương Hạo,
"Vừa đúng khẩu vị với dân mạng thôi ạ."
Trương Hạo cười không nói, nhưng càng thêm xem trọng Nhan Khê. Giữ vững bình thản, không bởi vì thành tích mà tự cao, nhất định có thể đi được xa.
Ghi xong chương trình, buổi chiều Nhan Khê không phải ra ngoài, cho nên ngồi ở văn phòng lướt Weibo, sửa sang tư liệu, thuận tiện chia buồn cùng với cái cây mình nuôi bị chết.
Chị Nhan, Tiểu Dương thấy Nhan Khê bê bồn cây nhỏ đi ra, lại nhìn toàn bộ đã bị thối,
"Mấy cái này, nếu không thì trồng cây tiên nhân cầu đi, cái loại cây này chịu được vất vả."
Đem đất và cây chết đổ vào bồn cây lớn, Nhan Khê sờ lên lá non của cây Tử Đàn, chụp một tấm ảnh,
"Lạc Hồng không phải cây vô tình, hóa thành bùn càng giúp hoa, tiểu nhục nhục, chị sẽ chôn cất em ở đây."
"Cầu kiếp sau mày đừng rơi vào tay chị Nhan, bằng không thì sẽ không sống quá hai tuần,"Tiểu Dương nghiêng đầu trêu chọc,
"CHị Nhan, cái cây tử đàn này có thể tốt như vậy, một nửa công là do chị."
Nhan Khê ôm chậu cây rỗng, cảm thấy nụ cười của Tiểu Dương rất đáng giận,
"Đại khái là bởi vì người hoàn hảo cũng nên có chút khuyết điểm mới đáng yêu, khuyết điểm của chị là nuôi không sống nó."
"Em suy nghĩ nhiều rồi, cho em chậu khác, em cũng không thể nuôi," Triệu Bằng ngồi chơi game ở ghế rung đùi đắc ý,
"Bỏ đồ đao xuống lập tức thành phật, Nhan thí chủ, ngươi vẫn nên buông tha những cây này đi."
Nhan Khê:...
Nhan Khê: Muốn nuôi một cây mà sao khó như vậy? [kèm ảnh]
Nguyên Dịch nhìn cây ở trong ảnh, lại quay đầu nhìn cái cây đang dồi dào sức sống trên bàn mình, chụp một tấm gửi cho Nhan Khê.
Thấy ảnh của Nguyên Dịch, Nhan Khê cảm thấy mình bị khiêu khích, có bồn cây xinh đẹp thì giỏi sao. Gửi cho đối phương cái biểu cảm trợn mắt, Nhan Khê chẳng muốn phản ứng lại anh.
Bị lườm nhưng Nguyên Dịch lại rất vui vẻ, thuận tay đem chén nước tàn dội cho gốc cây.
Lúc tan việc, Nhan Khê cầm túi vội đi ra ngoài, Tiểu Dương thấy cô gấp gáp liền hỏi,
"Chị Nhan, có soái ca chờ à?"
"Đúng là soái ca, mà còn là con nhà giàu đẹp trai," Nhan Khê thấy hai mắt Tiểu Dương sáng lên, hai tay như than,
"Đáng tiếc người ta thích ngực lớn chân dài."
Tiểu Dương cảm khái,
"Đàn ông thật là thô tục."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!