Editor: Triệu Hy
Nhóm đồng nghiệp của kênh số 8 đài Đế Đô cũng nhận ra đây là những người tinh anh trong xã hội, nhưng theo ý thức biết được thân phận không đơn giản của những người này, cho nên âm lượng nói chuyện của họ giảm xuống.
Nhan Khê thấy đồng nghiệp không ai biết những người này, nên cũng không có ý định gặp Nguyên nhị thiếu gia để tâng bốc, tầm mắt lướt qua Nguyên Dịch, cô tiếp tục tiến vào đám người làm bộ như không nhìn thấy gì cả, muốn cùng các đồng nghiệp cùng đi ra ngoài.
Chú ý tới hành động nhỏ này của cô, Nguyên Dịch quay đầu nói với mấy người phía sau:
"Mọi người không cần tiễn tôi đâu, xe của tôi đậu ở ngay ngoài rồi."
"Nguyên tiên sinh, cậu quá khách khí rồi," Mọi người cùng cười theo, bọn họ hận không thể nói thêm mấy câu với Nguyên Dịch, sao có thể không tiễn được.
Nguyên Dịch cũng không từ chối nữa, đi vê phía trước mấy bước, bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn về phía Nhan Khê: Sao cô lại ở đây?
Đồng nghiệp xung quanh không ngờ Nhan Khê lại quen người dẫn đầu của đám người này, bọn họ tò mò nhìn về phía Nhan Khê, thấy trên mặt cô cười một cách khách khí, đoán trắc quan hệ của hai người họ cũng không phải là quá thân thiết.
"Cùng đồng nghiệp đi liên hoan thôi."
Nhan Khê làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt dò xét của đồng nghiệp, gật gật đầu với Nguyên Dịch,
"Chào buổi tối Nguyên tiên sinh."
Buổi tối tốt lành.
Nguyên Dịch cũng hơi gật đầu, tỏ ra hết sức dè dặt.
Đám người nóng lòng nịnh hót Nguyên Dịch vụng trộm nhìn Nhan Khê, đây là nhân vật nào?
"Cô chuẩn bị về nhà à?" Nguyên Dịch nhìn đồng hồ, lại nhìn cả trai lẫn gái ở phía sau Nhan Khê, người trẻ tuổi mà chơi bời quá mức, sẽ dễ dàng dẫn đến làm chuyện xấu.
Những thứ quan hệ nam nữ lộn xộn, anh đã từng thấy qua.
Loại này không có chút gì tốt để nói chuyện cả, ở trong quyển
"Trao đổi văn hóa Trung Hoa" gọi là Hàn huyên, Nhan Khê cũng không để ở trong lòng, thuận miệng đáp lại,
"Đi hát một lúc nữa rồi về nhà."
Hát?
Nguyên Dịch không biết đang nghĩ tới cái gì, hơi khoa trương mà nhướn mày, xoay người đi ra ngoài, lúc đi qua Nhan Khê, nhỏ giọng ném lại một câu.
"Cô gái trẻ của mọi nhà, buổi tối không nên chạy loạn ở bên ngoài, không an toàn đâu."
Vốn là một câu quan tâm, nhưng từ trong miệng Nguyên Dịch nói ra, lại có cảm giác phụ nữ phải biết an phận ở trong nhà thì mới an toàn được.
Nhan Khê nghe vậy cong khóe môi,
"Đàn ông buổi tối cũng nên ít ra ngoài thôi, người xấu sẽ không vì anh là đàn ông mà sinh lòng thương tiếc anh đâu."
Cô... Nguyên Dịch cảm thấy trong ngực mình hơi khó chịu, từ lúc nào mà đàn ông bọn họ cần lòng thương tiếc hả?
Thấy sắc mặt Nguyên Dịch tái xanh, Nhan Khê cười càng thêm dịu dàng, cô lui về sau mấy bước:
"Nguyên tiên sinh, mời ngài đi trước."
"Nguyên tiên sinh, Nguyên tiên sinh," Nhân viên đi cùng cho rằng cô gái xa lạ này đã nói gì đó làm cho Nguyên Dịch mất hứng, nên lo lắng vị Nguyên Dịch này không khống chế được lửa giận mà động thủ với cả con gái, vội vàng cúi đầu khom lưng tiến lên,
"Lối ra ở bên này, mời ngài đi theo tôi ạ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!