Phương Thời Mộ từ lúc ngồi xuống vẫn không lên tiếng, lúc này bỗng lạnh nhạt cười: "Nhiều chuyện quá nhỉ, có muốn hát một bài không?"
Nam sinh lập tức im lặng, ngồi ngay ngắn lại.
Lúc gắp đồ ăn, tôi cố tình tránh đụng vào cậu ấy, nhưng không may, không dưới năm lần, mu bàn tay tôi chạm vào ngón tay cậu ấy, khiến tôi căng thẳng đến mức muốn co quắp ngón chân.
Nhìn cậu ấy, vẻ mặt vẫn bình thản như nước.
16
Tôi nên cảm ơn họ đã tham gia, nhờ vậy mà bữa ăn này không quá gượng gạo.
"Còn sớm, đi xem phim đi." Ăn xong, Lý Phạm nhìn tôi đề nghị.
Dưới ánh mắt soi mói của mọi người, tôi cứng nhắc gật đầu.
"Chúng ta cũng đi đi, xem gì nhỉ?"
"Xem "chúng ta nắm tay Nhé", hay là "bởi vì yêu"?"
Bọn họ đúng là biết cách hùa theo.
Tôi nhức cả đầu.
"Mấy đứa nhóc này, lo mà về học hành cho tử tế đi."
"Nhóc?" Phương Thời Mộ bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt lướt nhẹ qua tôi.
Nội dung phim là gì, tôi hoàn toàn không biết, đầu óc chỉ toàn nghĩ đến ánh mắt cuối cùng của Phương Thời Mộ.
Giận sao? Thất vọng ư?
Mắt tôi dừng lại trên màn hình, lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Nam chính không đẹp trai bằng Phương Thời Mộ, tay cũng không dài đẹp bằng cậu ấy...
Phiền c.h.ế. t mất, nghĩ đến cậu ấy làm gì chứ.
Phải tập trung xem phim, dù sao cũng tốn tiền rồi.
Lý Phạm có lẽ nhận ra tôi không tập trung, sau khi xem xong liền đưa tôi về tận nhà.
Nói lời tạm biệt với anh ấy xong, tôi vừa xoay người thì đã thấy một bóng người đứng trong hành lang, suýt nữa thì giật mình nhảy dựng lên.
"Sao cậu lại ở đây?"
"Chơi với thầy Lý vui lắm hả? Giờ này mới về?"
Ánh mắt cậu lạnh lẽo, chẳng có chút cảm xúc nào.
Tôi không đáp, cậu ấy lại hỏi tiếp: "Chị thích thầy ấy à?"
Tôi thích ai thì liên quan gì đến cậu?
"Cần gì cậu lo."
Nói xong, tôi mới nhận ra giọng mình có hơi nặng.
Quả nhiên, ánh mắt cậu ấy trầm xuống, thoáng vẻ mất mát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!