Thực ra tôi giận bản thân nhiều hơn.
Tự tin đến đây, vậy mà chỉ vì thấy cậu nói chuyện với cô gái khác liền chùn bước, chỉ muốn lập tức bỏ đi.
Đồ nhát chết.
"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ." Giọng tôi cứng nhắc.
"Nghe qua thì quá là miễn cưỡng."
"Vậy cậu còn muốn thế nào?"
Nói xong, tôi lập tức bước nhanh vào thang máy, mãi đến khi cửa gần đóng lại mới dám ngẩng đầu, lướt mắt nhìn cậu ấy một cái.
Chỉ sợ ở lại thêm một giây, trái tim tôi sẽ lung lay mất.
14
Tối đó tôi trằn trọc không ngủ được.
Nhớ lại những lời em trai nói, Phương Thời Mộ là kẻ đào hoa.
Chết tiệt, lần đầu thích một người, lại chọn sai, thích nhầm tra nam.
Thất tình thật đáng sợ.
Không đùa đâu, tôi mất ngủ cả đêm, còn nổi mụn nữa.
Vậy nên, đừng yêu đương làm gì.
Nhưng mà... huhu, tôi còn chưa kịp yêu mà đã tan nát cõi lòng, uống nước thôi cũng thấy rò rỉ.
Cũng may còn kịp dừng lại.
Cho tôi vài ngày, tôi sẽ trở lại là Diệp Tử tràn đầy năng lượng.
Khác hẳn với sự im lặng của tôi, em trai tôi suốt ngày ôm điện thoại cười hớn hở.
Tâm trạng tệ, nhìn cái gì cũng ngứa mắt.
Tôi ném điều khiển lên bàn trà cái "cộp".
Nó nhìn tôi đầy bất mãn: "Chị làm gì vậy? Sao mặt như đ.í. t nồi thế, em đâu có nợ tiền chị."
Vài giây sau.
Nó nói: "Không phải chị bảo sẽ dẫn anh rể về cho em xem sao? Bóng ma cũng không thấy đâu."
Bừng tỉnh ngộ, nó chạm tay lên cằm, chậc lưỡi: "Đáng thương quá, em đã khuyên rồi mà, bị người ta đá rồi chứ gì? Không chịu nghe, giờ đau lòng rồi hả?"
"Người chị chọn không đáng tin chút nào."
Tôi cố nhịn không đánh nó, hừ lạnh: "Đúng đúng đúng, chỉ có mày đáng tin thôi, thế sao không thấy cô gái nào theo đuổi mày vậy?"
"Ai bảo không có? Đây này, vừa có người hẹn em đi chơi." Nó đắc ý lắc lắc điện thoại.
"Không như ai đó, chắc là tìm nhầm anh rể giả rồi."
"Im ngay!" Tôi vớ lấy cái gối ném qua, hằm hằm đe dọa, "Cẩn thận tháng này không có tiền tiêu vặt đấy!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!