9
Bác sĩ dặn dò mấy điều cần chú ý, nhưng đầu tôi cứ ù ù, mọi sự tập trung đều đặt vào bàn tay mà Phương Thời Mộ vẫn đang nắm lấy, không buông.
Bác sĩ khẽ ho một tiếng: "Còn muốn lấy răng không? Nếu muốn, tôi sẽ bảo người đi rửa sạch và khử trùng."
Vô tình liếc thấy thứ nằm trên khay đựng, suýt nữa tôi ngất xỉu.
Miệng tôi đang ngậm bông gòn, không nói được gì, chỉ có thể lắc đầu liên tục.
Cuối cùng, bác sĩ nhìn tôi đầy ẩn ý: "Bạn trai của cô bé chu đáo thật đấy, nghe dặn dò còn chăm chú hơn cả cô bé nữa."
Bên tai tôi vang lên tiếng cười khẽ, mặt tôi lập tức đỏ bừng.
Tôi vội vàng chạy ra ngoài.
Nhưng bàn tay lại bị siết chặt.
Phương Thời Mộ kéo tôi lại, cố nhịn cười nhắc: "Chưa thanh toán kìa."
"À, ừ..." Xấu hổ quá đi mất.
Ra ngoài rồi, tôi không dám nhìn cậu ấy.
Chủ yếu là bây giờ tôi đang ngậm bông gòn, nói chuyện không rõ ràng, chưa kể còn thỉnh thoảng bị rỉ nước miếng ra ngoài, trông cực kỳ mất hình tượng.
Đi được mấy bước, bàn tay bỗng nhiên bị nắm lấy.
"Sao chạy nhanh thế?"
Tất cả sự chú ý của tôi đều đổ dồn vào bàn tay đang nắm chặt lấy mình.
Tay cậu ấy thật lớn, thật dài, bao trọn lấy tay tôi.
"Chị ơi, bàn với chị chuyện này nè." Phương Thời Mộ cúi xuống, chậm rãi tiến lại gần tôi, khóe môi hơi cong lên.
Tôi nín thở.
"Cuối tuần sau là sinh nhật em, chị có thể đến không?"
Nụ cười của cậu ấy thật sự quá đỗi thu hút.
Tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Chỉ cần nghĩ đến việc cuối tuần sau là sinh nhật Phương Thời Mộ, tôi đã vui đến mức muốn bay lên trời, đi làm cũng tràn đầy động lực.
Tôi phải làm việc chăm chỉ để nuôi em trai chứ!
Ngay cả đứa em trai lúc nào cũng thờ ơ với tôi, chỉ quan tâm đến tiền của tôi cũng nhận ra điều khác thường.
Nó lê dép từ trong phòng ra, nhìn tôi đang vui vẻ ngân nga hát ở cửa ra vào với ánh mắt nghi ngờ.
"Chị, dạo này trông chị rạng rỡ ghê, có chuyện gì vui à? Được thăng chức tăng lương sao?"
Nói rồi, ánh mắt nó trượt xuống, nhìn thấy túi xách trên tay tôi.
Đó là chiến lợi phẩm tôi càn quét được ở trung tâm thương mại, nhằm giúp tôi tỏa sáng trong bữa tiệc sinh nhật của Phương Thời Mộ.
"Chị lại mua đồ linh tinh! Rõ ràng đã xinh lắm rồi, còn ăn diện đẹp thế này nữa, có để cho người ta sống không đây?!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!