5
Chiều hôm sau, tôi nhận được tin nhắn của Phương Thời Mộ, nói rằng cậu ấy đang chờ dưới tòa nhà công ty tôi.
Không ngờ cậu ấy lại đến đón, tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, trong lòng có chút mong đợi mơ hồ.
Vừa chạy ra khỏi tòa nhà, tôi đã nhìn thấy Phương Thời Mộ đứng tựa vào xe.
Nhìn thấy tôi, cậu ấy mỉm cười: "Chậm thôi, không trễ đâu."
Tôi đâu phải sợ trễ, mà là sợ cậu ấy phải đợi lâu.
Lên xe rồi, không gian im lặng đến mức hơi gượng gạo, tôi bắt đầu tìm chuyện để nói.
"Cậu ở khu nào vậy?"
"Khu X."
"Gần thật đấy."
"Ừm."
Bầu không khí này đúng là có thể so kè với đá lạnh rồi.
Không hiểu sao tôi lại có chút căng thẳng, cứ mở cửa sổ rồi lại đóng, còn gượng gạo cười hai tiếng: "Lạ thật, lúc thì lạnh, lúc lại nóng."
Cậu ấy không đáp lại, làm tôi trông ngớ ngẩn vô cùng.
Dừng xe chờ đèn đỏ, Phương Thời Mộ nghiêng đầu nhìn tôi vài giây, sau đó cúi xuống cười khẽ: "Hôm nay mắt chị trang điểm đẹp lắm."
Mặt tôi lập tức đỏ bừng, quay ngoắt sang nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời ơi cứu tôi với, cậu ấy khen tôi!
Tôi sợ cậu ấy phát hiện ra sự bất thường của mình mất.
Một lát sau, tôi lại lên tiếng: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"
Cậu ấy có vẻ không muốn nói lắm, càng khiến tôi tò mò.
Mất vài giây, cậu ấy mới chậm rãi trả lời: "Nhỏ hơn em trai chị."
Nhỏ hơn em trai tôi?
"Nhỏ hơn bao nhiêu? Một tuổi, hai tuổi?" Tôi quyết tâm hỏi đến cùng.
Lúc tôi tưởng cậu ấy sẽ không trả lời, cậu ấy lại thốt ra hai chữ: "Một tuổi."
"Hả? Ồ!" Tôi gật gù, nhẩm tính khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi. "Cũng ổn."
Bốn tuổi...
Miệng thì nói ổn, nhưng trong lòng như có cơn mưa rào trút xuống.
Cách nhau bốn tuổi, tôi không dám ra tay đâu…
Vừa mới nảy sinh chút suy nghĩ thì lập tức thu lại ngay.
"Ổn gì cơ?" Cậu ấy hỏi lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!