Chương 10: (Vô Đề)

"Chị, không đi ngủ à? Bình thường giờ này là chị kêu phải ngủ sớm để giữ nhan sắc rồi mà."

Tôi định lên tiếng, nhưng nghĩ đến việc Phương Thời Mộ sẽ nghe thấy, liền khó chịu "Ờ" một tiếng: "Lát nữa."

Không biết có phải tôi tưởng tượng không, nhưng hình như cậu ấy nói nhiều hơn trước.

Vẫn là giọng điệu lạnh lùng đó.

Chỉ là, mỗi lần cậu ấy mở miệng, tôi đều phản ứng rất mạnh.

Cũng may em trai tôi mải chơi game, không nhận ra.

Sau này nhớ lại, tôi chỉ có thể tự giễu bản thân vì hành vi nghe lén của mình.

Lần kế tiếp gặp lại Phương Thời Mộ, tôi vẫn còn đang ngủ.

"Nhỏ tiếng thôi, làm chị tôi tỉnh dậy, cẩn thận bị đánh bẹp dí đấy." Em trai tôi đe dọa lũ bạn.

Đúng là em trai tốt, giúp tôi xây dựng hình tượng bà chị ác độc.

Tôi nằm trên giường, trong lòng dâng lên chút mong đợi, Phương Thời Mộ có đến không?

Một niềm vui nho nhỏ không tên.

Tôi bò dậy, giả vờ đi vệ sinh.

Bọn họ đang chơi game.

Vừa nhìn qua, tôi lập tức thấy Phương Thời Mộ đội mũ lưỡi trai, ngồi ở một góc.

Những người khác đều hồ hởi chào hỏi tôi, chỉ có cậu là hờ hững liếc một cái rồi dời mắt đi.

Bàn tay tôi giơ lên rồi lặng lẽ thu về, cảm thấy mất mặt, tự giác rời khỏi.

Vài phút sau, có người gõ cửa.

Tưởng là em trai tôi.

Mở cửa ra, thấy rõ người đứng ngoài, tôi ngây ra mấy giây.

"Chị, vẫn không muốn gặp em sao?" Cậu ấy cười khổ.

"Không phải." Tôi không biết phải nói gì.

"Vài ngày nay, em cứ nghĩ mãi, rốt cuộc em đã làm gì khiến chị không vui?"

"Cậu không làm gì cả, là do tôi."

"Vậy thì đừng phớt lờ em nữa. Chị còn xóa cả liên lạc của em." Giọng cậu ấy đầy ấm ức.

"Tôi lúc nào…" Xóa liên lạc của cậu?

Tôi lôi điện thoại ra, tìm danh bạ gần như lật tung lên, nhưng không có số của Phương Thời Mộ.

Lúc này mới nhớ ra, mấy hôm trước tôi đưa điện thoại cho em trai nạp tiền, chẳng lẽ là nó làm?

Ánh mắt Phương Thời Mộ như thể nói, quả nhiên.

Tôi nghĩ, có lẽ nên làm rõ chuyện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!