Chương 7: Tức giận

Edit: Thanh Thanh

Beta by Sên

~~~~

Bùi Xuyên không hề đuổi cô đi, Bối Dao cực kỳ vui vẻ.

Cô đeo một cái cặp sách màu trắng, cái cặp này hôm qua Triệu Chi Lan mua ngoài chợ với giá năm đồng. Bên trên còn có một con gấu trúc nhỏ.

Cả hai đời Bối Dao yêu nhất cái cặp sách này, nó to bằng nửa người cô, nhưng mà cô vẫn luôn đeo nó thật lâu.

Ít nhất trong trí nhớ của cô thì tới năm lớp ba nó vẫn làm bạn với cô.

Bối Dao cẩn thận cất nó vào trong ngăn bàn, cô Dư bắt đầu phát sách.

Dạy Học Tiền Ban không dễ dàng chút bào, bởi vì Học Tiền Ban là giai đoạn giữa nhà trẻ và tiểu học. Ở nhà trẻ chương trình học khá lộn xộn, bọn nhỏ chỉ cùng chơi với nhau là chính, tới Học Tiền Ban, phải học được kỷ luật, giáo viên khi thì cổ vũ, khi thì lại phải nghiêm khắc, mới có thể quản được bọn nhỏ ham chơi.

Dư Thiến hỏi: "Bạn nhỏ nào có thể giúp cô phát sách nào?"

Thật nhiều cánh tay nhỏ giơ lên, Trần Hổ tích cực đến nỗi sắp nhảy lên. Dư Thiến cười chọn Trần Hổ, Lý Đạt, và bốn bạn nhỏ khác cùng nhau phát sách.

Sách Học Tiền Ban đều là sách giáo khoa nhỏ, còn có tranh vẽ màu sắc rực rỡ. Quyển sách mới tinh cầm trên tay nặng trĩu, một đứa bé chỉ có thể cầm năm sáu quyển, Dư Thiến vốn dĩ đang rèn luyện tính tích cực cho bọn nhỏ, cho nên phát chậm một chút cũng không sao cả.

Bọn nhỏ lần đầu tiên nhận được sách mới, chúng cực kỳ gấp gáp mở sách ra xem.

Trần Hổ đảo mắt. Quyển Toán ở dưới cùng có vài nếp gấp, còn có rất nhiều vết bùn, cậu ta cầm quyển sách này, đi về phía bàn đầu tiên gần cửa sổ, ném vào bàn của Bùi Xuyên.

Sách giáo khoa dính bùn, mép sách bị gấp cực kỳ rõ ràng.

Bùi Xuyên mặt không biểu tình, cầm quyển sách bẩn nhất viết tên lên. Tư thế cầm bút chì rất ngay ngắn, viết chữ "Bùi Xuyên Học Tiền Ban lớp số 1" ở đầu trang sách. Bùi Xuyên vừa quay đầu, đã thấy cô nhóc ngồi cạnh đang nhìn chằm chằm mình.

Búi tóc trên đầu cô đã bị tung một nửa, hơi ngốc nghếch đáng yêu và buồn cười, nhưng mà chính cô cũng không biết. Dải lụa buông xuống, cô lại ngồi gần như vậy, còn có mùi sữa, thân hình nho nhỏ, tròng mắt sạch sẽ.

Thấy Bùi Xuyên đang nhìn cô, cô lộ ra một nụ cười sáng ngời.

Trần Hổ lại đến phát sách giáo khoa, liếc nhìn Bối Dao bằng một ánh mắt xem thường, cậu ta mới đưa cho Bối Dao một quyển sách giáo khoa mới tinh và sạch sẽ, Bối Dao nói: "Cảm ơn cậu, Trần Hổ."

Trần Hổ hừ một tiếng, phát cho người bên dưới.

Tuy Trần Hổ chán ghét Bùi Xuyên, nhưng cậu ta không có giận chó đánh mèo lên người Bối Dao. Nhưng nếu Bối Dao còn chơi với tên người câm kia, vậy thì nói không chừng!

Bối Dao mở sách mới ra, đầu tiên cũng tò mò lật xem tranh vẽ, sau đó viết tên lên một cách ngay ngắn.

Bùi Xuyên mắt nhìn thẳng, cũng không quan tâm cô bé này có biết viết tên không, hay là viết cái gì.

Từ lúc bắt đầu phát sách, lớp học đã lộn xộn, bọn nhỏ bắt đầu ríu rít. Dư Thiến cũng không vội, cô đã có bao nhiêu năm kinh nghiệm dạy học, biết bọn nhỏ này nên quản lý bằng cách nào. Cô Dư cho bọn nhỏ thời gian làm quen với các bạn ngồi trước ngồi sau, phòng học lập tức náo nhiệt.

Có bạn nhỏ chọc đầu bút chì vào áo Bối Dao, cô quay đầu lại, một cô bé hơi gầy đang toét miệng cười: "Tớ tên là Nghê Tuệ, cậu tên là gì?"

"Tớ là Bối Dao."

Nghê Tuệ lặng lẽ nhìn Bùi Xuyên, cuối cùng cũng không dám hỏi.

Bạn cùng bàn của Nghê Tuệ cũng thò đầu sang nói chuyện, là một cậu bé tóc hơi dài, trên mặt có mấy nốt tàn nhang: "Tớ là Cốc Hưng Hoa, năm nay năm tuổi."

Không ai gọi Bùi Xuyên, Bùi Xuyên cũng không quan tâm, cậu rũ mắt, yên lặng đọc sách.

Bối Dao làm quen với bạn mới xong, thì quay đầu lại nhìn cậu. Không biết vì sao, Bùi Xuyên lúc này không còn bình tĩnh như trước, thậm chí còn có xúc động muốn giật búi tóc của cô, muốn nhìn cô tức giận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!