Edit: Thanh Thanh
Tay Bùi Xuyên nâng lên rất nhiều lần rồi lại cứng đờ mà buông xuống. Anh không có cách nào ôm lấy cô, mà đẩy cô ra thì càng khó khăn.
Tim Bối Dao đập cũng rất nhanh, loại cảm giác này đối với cô vừa xa lạ lại mới mẻ.
Mãi đến khi bông tuyết trên tóc bị nhiệt độ cơ thể anh hòa tan, mang đến một chút lạnh lẽo, cô mới ngẩng đầu lên khỏi ngực anh.
"Tớ, tớ thấy đỡ hơn rồi."
Cô choáng váng che lại cái trán của mình, nơi đó thật nóng, tựa hồ bị nhiệt độ cơ thể quá cao của thiếu niên làm bỏng rát.
Cô ngước mắt nhìn anh, trong ánh sáng tối tăm cô chỉ có thể nhìn thấy hình dáng hàm dưới của anh.
Bùi Xuyên rũ mắt: "Ừ."
Ngón tay anh hơi cuộn lại, phát hiện mình ở trước mặt Bối Dao tựa hồ không biết nói gì hết. Bản lĩnh châm chọc Ngô Mạt của anh dường như tự động mất linh trước mặt cô, anh cũng muốn sờ sờ trái tim sắp nhảy ra khỏi ngực của mình, nhưng cô còn ở đây nên Bùi Xuyên chỉ có thể trầm mặc.
Cuối cùng Bối Dao mới nhớ đến việc chính vội hỏi: "Tay cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?"
"Tốt rồi."
"Cho tớ xem."
Cô còn nhớ rõ Bùi Xuyên bị thương tay phải, vì thế cô nhẹ nhàng nâng bàn tay đó lên. Băng vải bó thật sự chặt, màu trắng cho dù ở ban đêm cũng hết sức rõ ràng.
Anh rũ mắt nhìn cô, lực đạo của con gái rất nhẹ, đầu ngón tay chạm vào mềm mại như bông. Bộ dáng cô cẩn thận giống như đang cầm trân bảo dễ vỡ nào đó.
Nhưng mà anh biết mình không phải trân bảo gì, đã đi qua mưa tuyết, tôi luyện trong lửa đỏ, chính anh cũng không biết thứ gì có thể phá hủy mình. Hơn nữa đến mẹ ruột của anh là Tưởng Văn Quyên, cũng ngại anh bẩn.
Hai bàn tay đang nhẹ nhàng bàn tay phải của anh thực mềm, so với nhiệt độ cơ thể anh thì lạnh hơn chút. Màu da trắng nõn của cô ở trong đêm tối có thể thấy rõ, ngón tay nhỏ dài xinh đẹp. Mà tay Bùi Xuyên là đôi tay luyện quyền anh, đốt ngón tay to rộng, tuy trời sinh thon dài nhưng không có nửa phần thanh tú của thiếu niên. Huống chi tay anh lại đang băng bó, cũng không đẹp.
Anh biết hết thảy những thứ khó coi đều dễ dàng khiến người ta có cảm xúc mâu thuẫn, hoặc nói là buồn nôn.
Bùi Xuyên thu hồi tay: "Đã tốt rồi."
Bối Dao rõ ràng thấy được màu sắc khác nhau của mấy tầng băng vải, nhưng cô cũng không hỏi.
Có điều cảm xúc quái quái trong lòng cô lại càng thêm rõ ràng. Có phải Bùi Xuyên không thích cô thân cận không? Sao cô vừa đến gần thì cả người anh đều cương cứng như tảng đá thế này? Cô chỉ muốn nhìn xem vết thương của anh đã tốt chưa, sao đến ngón tay anh cũng cứng đờ thế này.
Tim anh còn đập chấn động đến lợi hại như vậy, chẳng lẽ là bởi vì bài xích?
Bối Dao ý thức được điểm này thì trong lòng rầu rĩ.
Cô chủ động tránh ra: "Vậy, cậu đi đi."
Từ trước đến nay cô sẽ không khó xử người khác, chuyện mà Bùi Xuyên không thích thì cô sẽ không làm. Cô thối lui, để Bùi Xuyên đi ra. Thiếu niên ẩn nhẫn mà đứng hai giây, sau đó đi qua bên người cô.
Bối Dao nghĩ nghĩ, cười nói: "Bùi Xuyên, đừng hút thuốc nữa nhé, không dễ ngửi tí nào, cũng không tốt cho miệng vết thương."
Anh dừng bước chân lại.
Giọng cô thực ôn nhu: "Còn nữa, Giáng Sinh vui vẻ, phải học tập thật tốt nhé."
Anh chưa nói được hay không được, tay trái siết chặt tàn thuốc, cuối cùng rời khỏi đó.
Không có cây lớn che tuyết, bông tuyết liền dừng trên má lạnh lùng của anh.
Khuynh Thế tổ chức ngày lễ Giáng Sinh vô cùng náo nhiệt, Kim Tử Dương bọn họ cũng chơi thật sự sung sướng. Bùi Xuyên đi ra thật xa, vẫn nhịn không được quay đầu lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!