Chương 44: Bảo bối

Edit: Thanh Thanh

"Jingle bells, jingle bells Jingle all the way......"

Trước quầy bán quà vặt của Lục Trung bày một cây thông Noel, trong tiệm cũng phát bài hát Giáng Sinh. Trên cây thông Noel lập lòe đèn màu, còn có tất ông già noel. Lý Phương Quần không tán đồng nói: "Người Trung Quốc mà ăn mừng tết phương tây làm gì chứ? Làm cho khắp nơi hoa hòe lòe loẹt còn ra thể thống gì. Nếu như ở thời chúng tôi thì cái này gọi là sính ngoại biết không?"

Trong phòng học vang lên một trận cười ha ha.

Lý Phương Quần cũng cười: "Nhưng mà có lẽ cô giáo của các em cũ kỹ lớn tuổi rồi, không hiểu được mấy người trẻ tuổi các em. Có lẽ giáo viên tiếng Anh của bọn em còn trẻ, lại hiện đại sẽ thích mấy ngày lễ kiểu thế này."

Giáo viên tiếng Anh bị nhắc đến thì tỏ vẻ mình thực oan.

Vào tiết tự học đầu tiên buổi tối, Trần Phỉ Phỉ kinh ngạc cảm thán mà nhìn ngăn bàn của Bối Dao: "Trời ơi Dao Dao, cậu nhận được nhiều thiệp chúc mừng thế!"

Giọng cô nàng không nhỏ nên rất nhiều bạn học đều nhìn qua, sau đó che miệng cười.

Bối Dao xấu hổ mà nói: "Phỉ Phỉ, cậu nói nhỏ chút."

Thiệp chúc mừng Giáng Sinh hơi mỏng nhưng lại quá nhiều, dày đến bằng mấy quyển sách chồng lên nhau. Từ cao nhị đến cao tam, từ nam sinh đến nữ sinh, mọi người đều rất thích Bối Dao, thế cho nên lúc có thể quang minh chính đại mà đưa thiệp chúc mừng thì bàn của cô bị nhét đầy thiệp.

Có những cái thiệp được làm rất tinh xảo, nghe nói giá những 10 đồng, mở ra còn có thể có âm nhạc, lại có thể có hình 3D.

Ngô Mạt nghiêng nghiêng mắt mà nhìn, lại đem ba tấm thiệp mình nhận được kẹp vào trong cuốn sách, trong lòng hụt hẫng. Ba tấm thiệp của cô ta so với người ta thì chỉ như sợi lông trên người con trâu.

Trần Phỉ Phỉ vừa kinh ngạc cảm thán lại hâm mộ: "Nếu tớ có thể nhận được nhiều thiệp chú mừng như thế thì tốt rồi."

Bối Dao vùi đầu viết đáp lễ.

Có đi có lại là chuyện căn bản, cô cũng không thể nhận thiệp của người ta mà không đáp lại được. Lần trước mua quần áo cho Bối Quân xong thì toàn bộ tiền tiêu vặt của cô đều dùng để mua thiệp chúc mừng. Thiệp cô mua cũng không đắt, chỉ có một đồng, Bối Dao viết thiệp chúc mừng lại cho các bạn nữ đáng yêu.

Thiệp của cô tuy không quý giá nhưng lời chúc rất chân thành, mỗi người đều có một lời chúc độc nhất vô nhị. Còn các nam sinh thì cô chắc chắn không thể đáp lễ, nếu cô mà làm thế thì mặc kệ là trả lời ai, ngày mai chuyện hoa hậu giảng đường yêu sớm sẽ bay đầy trời cho xem.

Thiệp chúc mừng có một tấm là cho Phương Mẫn Quân. Cô nàng học lớp số 8, thành tích rất tốt. Những năm này không bị ảnh hưởng bởi Thường Tuyết, Phương Mẫn Quân sống rất bình tĩnh, ngược lại chân thật vui sướng hơn nhiều. Thời niên thiếu khập khiễng kia biến thành một cơn mưa tuyết lớn rồi biến mất.

Bối Dao theo thứ tự viết xong hết thiệp chúc mừng nhưng vẫn để lại một tấm. Cô chuẩn bị viết cho Bùi Xuyên.

Nhưng sau nụ hôn lần trước, trong lòng cô vẫn ngượng ngùng, thế nên tấm thiệp này sau khi viết xong cho mọi người cô vẫn để trống.

Tiết tự học của buổi hôm nay là của giáo viên tiếng Anh, bởi vì trong nhà cô có việc nên Lý Phương Quần chiếm một tiết, giáo viên vật lý chiếm một tiết. Đến tiết thứ ba, đại biểu tiếng Anh lặng lẽ tuyên bố: "Giáo viên tiếng Anh đêm nay không tới, mọi người vui vẻ đi chơi Giáng Sinh đi!"

Trong phòng học truyền đến tiếng hoan hô, vận khí của lớp số 6 đúng là tốt.

Khuynh Thế cũng nắm bắt thời điểm này để kiếm tiền, mọi thứ được trang trí riêng theo chủ đề Giáng Sinh.

Khác với cây thông Noel ở quầy bán quà vặt của Lục Trung không phóng khoáng, không biết Khuynh Thế tìm được ở chỗ nào một cây tùng thật lớn, bên trên trang trí bằng những ngôi sao, như những ngôi sao lớn rơi xuống phàm trần, vô cùng xa hoa đẹp đẽ.

Vốn dĩ đây là tối thứ bảy, ngày mai được nghỉ nên đám học sinh hoặc là trộm chuồn ra hoặc quang minh chính đại nghỉ.

Bối Dao cùng đám người Trần Phỉ Phỉ cũng tới bên ngoài Khuynh Thế để xem náo nhiệt.

Trong túi áo đồng phục của cô vẫn có một tấm thiệp chúc mừng trống không.

Trần Phỉ Phỉ nói: "Oa, cái cây này vừa nhìn đã biết tốn rất nhiều tiền rồi. Quà bên trên cũng đều là thật sao?"

Bối Dao vì thế cũng ngước mắt nhìn lại.

Đèn màu rực rỡ, không trung treo một đống bông tuyết giả, bông tuyết thật lại bay múa đầy trời, đẹp như một bức tranh.

Còn Bùi Xuyên lại đang ngắm cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!