Chương 39: Bạn học Bối

Edit: Thanh Thanh

Bối Dao cố hết sức mà đỡ anh, ở bên tai anh nhẹ nhàng nói: "Tớ đỡ cậu đi qua, đừng lo lắng, mỗi người chạy được đến đây đều sẽ mất hết sức lực."

Chạy xong thì không thể lập tức ngồi xuống, tốt nhất là đi lại vừa phải. Cô cũng không thể biết rõ Bùi Xuyên rốt cuộc là đau nhiều thế nào nên hỏi: "Cậu có muốn ngồi chút không?"

Bùi Xuyên cắn răng đứng lên nói: "Đi."

Bọn họ cùng đi đến điểm đích, chỗ đó có một cái cờ màu, bị gió núi thổi làm rộ lên cảm giác cẩm tú nghênh đón.

Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra trạng thái của Bùi Xuyên không đúng, sắc mặt anh trắng như tờ giấy, đôi chân dưới quần thể thao màu đen bước đi không đúng, vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đều nhìn qua.

Nếu bàn về tên tuổi thì Bối Dao hiển nhiên là quá nổi danh. Buổi sáng cô ngồi ở chỗ này làm công tác tình nguyện khiến rất nhiều người nhận ra cô chính là cô gái trong đội cổ động lần trước, là hoa hậu giảng đường nổi danh của Lục Trung. Còn Bùi Xuyên tuy rằng cũng nổi danh trong cao nhị Tam Trung nhưng cũng không đến mức mọi người đều biết.

Nhưng Bối Dao lại làm ra hành động khác người mà chui qua dây phòng hộ đi dìu anh, so với đỡ, động tác này càng giống như một cái ôm hơn. Đa số học sinh đều tuổi 16, 17, đối với việc này thì tò mò và hưng phấn hơn so với xếp hạng cuộc thi marathon nhiều.

Có người lặng lẽ nói: "Nam sinh kia là ai vậy? Sao Bối Dao lại đi dìu cậu ta?"

"Không quen, chưa thấy bao giờ. Nhưng suy yếu thành như vậy...... Haizz, ánh mắt của Bối Dao thật chẳng ra gì."

Những lời đàm luận vụn vặt của bọn họ lọt vào tai anh. Cả người Bùi Xuyên bị gió lạnh thổi qua, trên người có chút lạnh. Hóa ra dù anh dốc hết toàn lực thì ở trong mắt người khác lại chỉ có vậy.

Bùi Xuyên cảm thấy có chút buồn cười.

Rốt cuộc mình đang làm cái gì chứ? Trừ bỏ mang đến phiền toái cho cô thì thứ anh muốn chứng minh cực kỳ rẻ tiền.

Cánh tay anh chống đỡ cái bàn miễn cưỡng đứng thẳng, mồ hôi trên trán từng giọt to nhỏ xuống, áo sơmi sớm đã ướt đẫm. Bối Dao đang muốn đưa nước ấm đến cho anh uống.

Sư Điềm có chút xấu hổ, lặng lẽ kéo Bối Dao qua: "Em đi dìu cậu ta làm gì? Hiện tại thành tích có tính không?"

Thành tích này của Bùi Xuyên chính là chỉ 50 người đầu tiên chạy lên đến đỉnh núi. Toàn bộ hành trình anh không dừng lại uống nước nên thời gian nhanh hơn những người khác nhiều.

Bối Dao nói: "Cậu ấy chạy toàn bộ quãng đường mà, vì sao lại không tính?" Ánh mắt trong trẻo nhu hòa của cô lần đầu tiên mang theo vài phần cố chấp, Sư Điềm nhất thời á khẩu không trả lời được. Bối Dao vội vàng mang nước có pha đường glucose đi qua.

Bùi Xuyên liếc nhìn cô một cái, trên người cô bị mồ hôi của mình dính bẩn. Mồ hôi của nam nhân chảy trên người nữ nhân không nên ở trong tình trạng anh chật vật thế này.

Anh dùng bàn tay đẩy cái ly giấy của cô đi, mím đôi môi đã trắng bệch.

Anh không đón lấy ly nước của cô khiến Bối Dao không hiểu gì nhưng anh lại hiểu. Nếu làm tình nguyện viên, có người thể lực chống đỡ hết nổi đi đến nâng lên là tâm địa thiện lương, nhưng sau đó lại rót nước, thì người ta sẽ nghĩ bậy bạ.

Bởi vì phần còn lại của chân cụt đã đau đến không chịu nổi, ngón tay anh có chút run, nhưng anh vẫn tự mình đi xách ấm nước.

Ngô Mạt thấy thế, vội vàng tiến lên giúp anh đổ nước.

Bùi Xuyên chịu đựng đau nhức, cũng không ngước mắt xem người giúp mình đổ nước là ai, chỉ cần không phải cô thì tốt rồi. Một năm nay không có anh, Bối Dao sống vô cùng nhẹ nhàng lại vui sướng, anh đến nay vẫn nhớ tới hậu quả của việc Thượng Mộng Nhàn cố tình tiếp cận mình.

Trong lòng Ngô Mạt vui mừng, cô ta tuy không rõ vì sao Bùi Xuyên lại có vẻ không thoải mái như thế, cũng bị sự lớn mật của Bối Dao dọa sợ, nhưng trước mặt nhiều người như thế Bùi Xuyên lại không uống nước Bối Dao mang đến khiến cô ta vui vẻ cực kỳ.

Cô ta ân cần mà đưa nước qua, dùng giọng điệu của tình nguyện viên nói: "Vất vả rồi, mau uống nước đi."

Bùi Xuyên cũng thật sự không có sức để đổ nước nữa rồi, vì thế anh duỗi tay đón lấy, nhưng lại có một cái tay nhỏ khác vươn ra cầm lấy cái ly kia.

Cái tay kia trắng nõn xinh đẹp, vừa rồi còn đặt trên eo anh.

Bùi Xuyên ngước mắt.

Bối Dao không nói lời nào, cô chỉ mím môi cầm lấy cái ly của Ngô Mạt, lại đưa cái ly của mình ra.

Trong lúc nhất thời, tiếng nghị luận lại nổi lên. Sắc mặt Ngô Mạt rất khó coi, nhưng cô ta biết Bùi Xuyên cũng ở chỗ này nên lại cất giọng như trêu ghẹo mà nói: "Bối Dao, đều là tình nguyện viên cả, cậu làm gì vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!