Chương 38: Trong lồng ngực

Edit: Thanh Thanh

Tháng 10 đã vào thu, học xong tiết tự học buổi tối, Bối Dao thấy trong ngăn bàn có một bức thư tình.

Trên bìa thư hồng nhạt còn dát kim phấn, nhìn qua vừa xinh đẹp vừa dụng tâm. Lục Trung quản lý tuy không nghiêm khắc như Tam Trung nhưng vẫn cấm yêu sớm. Đám thiếu niên thiếu nữ hiếm khi trắng trợn táo bạo thổ lộ, ngay cả viết thư tình cũng cần rất nhiều dũng khí.

Bối Dao nhìn thoáng qua bìa thư, bên trên biết tên một nam sinh —— Hàn Trăn.

Chữ viết tiêu sái, tên viết đến đặc biệt xinh đẹp.

Bối Dao biết Hàn Trăn. Đó là một nam sinh cao cao của lớp số 1 cao nhị, lần trước làm bài thi chung, thành tích của cậu ta ở trước cô vài cái tên. Bối Dao lúc đó đứng thứ 7 còn Hàn Trăn xếp thứ ba, là người giỏi nhất lớp số 1.

Bối Dao đem nó bỏ vào cặp sách. Ngô Mạt ở bên cạnh đang cô làm bài tập dừng một chút, ngẩng đầu vui đùa nói: "Bối Dao, Hàn Trăn đưa thư tình mà cậu không xem hả?"

Bối Dao nghiêng đầu nhìn cô ta, bóng đèn dây tóc trong phòng học sáng ngời, chiếu vào đôi mắt trong sáng của Bối Dao, tỏa ra từng chùm tia sáng, có loại kinh người mỹ lệ.

Ngô Mạt nắm chặt bút: "Sao cậu không nói lời nào chứ?"

Khuôn mặt nhỏ của Bối Dao nghiêm túc nói: "Ngô Mạt, tớ tôn trọng chuyện riêng tư của cậu thì xin cậu cũng tôn trọng chuyện riêng tư của mình."

Ngô Mạt có chút chật vật, cơ hồ toàn bộ cao nhị đều biết tính tình của hoa hậu giảng đường không tồi, thành tích tốt, chưa bao giờ bủn xỉn không giảng bài cho các bạn học. Cô có một đôi mắt hạnh trong veo mỹ lệ, hàng mi dài mềm mại, nụ cười ngọt đến tận trong lòng người.

Thế cho nên người như vậy hiếm khi nói nặng lời, tất cả mọi người đều rất thích cô. Có điều hôm nay cô nói thế chính là trách cứ Ngô Mạt xen vào chuyện riêng tư của mình.

Ngô Mạt buông bút: "Tớ cũng không phải cố ý nhìn đến, nhưng tên cậu ta viết ngay trên mặt, có thể trách tớ sao? Tớ chỉ đùa một chút, cậu có cần đến nỗi như thế không?"

Phong thư tình kia kỳ thật được trộm để vào trong bàn học của Bối Dao, lại được để vào rất sâu, nếu Ngô Mạt không cố ý xem thì sẽ không thấy.

Bối Dao không biết thư tình có bị mở ra chưa nhưng theo như lời Trần Phỉ Phỉ thì Ngô Mạt đã thay đổi rất nhiều. Trưởng thành mài giũa tính cách con người rất nhiều, giống Phương Mẫn Quân, Trần Hổ càng ngày càng tốt hơn, nhưng Ngô Mạt hiển nhiên không tốt như thế.

Bối Dao cũng không cãi cọ với Ngô Mạt, cô thấy Trần Phỉ Phỉ đi đến thì lập tức đi với Trần Phỉ Phỉ luôn.

Các bạn học lớp tự học buổi tối đang lục tục thu thập đồ đạc ra về, trong lòng Ngô Mạt khó chịu cực kỳ như bị cái gì đó đè ép.

Cô ta biết sau sự kiện yêu qua mạng lần trước ba người trong phòng ký túc đều cố ý cách xa mình. Ngô Mạt nghĩ thầm, vì sao bọn họ lại xa cách mình chứ? Có phải vì khinh thường cô ta, cảm thấy thấy cô ta tham tài nên mới bị lừa hay không? Hay nghiêm trọng hơn là bọn họ nghĩ cô ta đã "Không sạch sẽ" nữa.

Ngô Mạt vừa thẹn lại ủy khuất, dựa vào cái gì chứ? Chính mình cũng là người bị hại, sao bọn họ lại có thể đối xử với mình như thế? Cô ta cũng không tin bạn cùng phòng, luôn cảm thấy có một ngày bọn họ sẽ nói chuyện kia ra ngoài, như vậy thanh danh của cô ta sẽ bị hủy.

Trong phòng ngủ tổng cộng có bốn người, Ngô Mạt hâm mộ nhất là Bối Dao. Cho dù Bối Dao gia cảnh kém cỏi nhất, nhưng nhân duyên tốt, có một khuôn mặt khiến mọi người đều hâm mộ, hơn nữa trong phòng ngủ mọi người đều biết dáng người Bối Dao tốt thế nào. Bối Dao cơ hồ có được mọi thứ mà Ngô Mạt muốn. Cô ta không thể lý giải vì sao Trần Phỉ Phỉ và Dương Gia lại có thể không chút ghen tị mà đứng chung một chỗ với Bối Dao, còn thích cô như vậy, Chẳng lẽ bọn họ không cảm thấy tự ti hay sao?

Phòng học tắt đèn thì Ngô Mạt phải về phòng học nhưng trong lòng cô ta lại càng hụt hẫng. Bản thân mình "Thanh danh hỗn độn", Bối Dao lại "Băng thanh ngọc khiết". Hơn nữa người thích Bối Dao đều là người rất tốt.

Bước chân cô ta chuyển đến rừng cây trong trường. Cô ta đã đọc phong thư tình kia.

Dưới tàng cây có một thiếu niên dáng người thon dài thẳng tắp đang thấp thỏm đợi người.

Ngô Mạt nói: "Hàn Trăn?"

Thiếu niên quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt thanh tú. Hắn lớn lên không tệ, phù hợp với thẩm mỹ của nữ sinh vườn trường. Đó là một vẻ đẹp thanh tú sạch sẽ, nụ cười ôn hòa.

Hàn Trăn nhìn cô ta có chút quen mắt nên hỏi: "Xin hỏi cậu là?"

"Tớ là Ngô Mạt, là bạn cùng phòng với Bối Dao."

Hàn Trăn đỏ mặt. Hắn nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, Bối Dao sẽ đến hoặc là sẽ không tới, nhưng không nghĩ tới là bạn cùng phòng của cô sẽ tới, hắn đành phải lễ phép nói: "Xin chào."

Ngô Mạt hơi đỏ mặt nói: "Bối Dao đã thấy thư...... Cô ấy không tới là vì cô ấy rất nỗ lực trong học tập, cậu đừng quấy rầy cô ấy nữa."

Hàn Trăn mất mát nói: "Ừ, tớ biết, học tập là quan trọng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!