Edit: Thanh Thanh
Trong lòng Bạch Ngọc Đồng cảm thấy quái dị khó hiểu. Lúc này Bối Dao hỏi cô ta: "Tôi có thể vào gặp Bùi Xuyên không?"
Giọng nói của thiếu nữ ngọt ngào, bởi vì mang theo giọng mũi nên có một loại mềm mại khác. Bạch Ngọc Đồng thầm hận, nghĩ thầm, trời biết cái tên anh kế kia đã chết hay vẫn sống, vạn nhất hắn bị lây bệnh cũng biến thành chó điên thì đúng là túm được ai cắn người đó.
Cô ta và mẹ không dám tới hỏi, vừa hay có Bối Dao tới cửa. Vì thế Bạch Ngọc Đồng nghiêng người để Bối Dao tiến vào.
Hai mẹ con Tào Lị liếc nhau, đều không hé răng. Bọn họ nhìn Bối Dao đi đến trước cánh cửa đóng chặt kia.
Thiếu nữ uốn ngón tay gõ lên cửa: "Bùi Xuyên, cậu có khỏe không?"
Bùi Xuyên đang ngây người nhìn trần nhà vội bật dậy: "Cậu tới làm cái gì?"
Bối Dao áp lực khóc nức nở: "Tớ đến xem cậu có bị thương không, chúng ta đi bệnh viện xem có được không?"
Bùi Xuyên thấp giọng nói: "Cậu đi đi, tớ không có việc gì."
Trong lòng Bối Dao vừa lo lắng lại khổ sở, như thế nào cũng không đi. Bùi Xuyên biết cô còn ở bên ngoài, mà mẹ con Tào Lị hẳn là cũng ở bên ngoài.
Bùi Xuyên nhìn hai cái chân giả bị hỏng ném ở chân tường, nhắm mắt lại. Bởi vì phần bị thương vừa vặn là cẳng chân nên lúc những người kia nhìn qua ống quần bị rách của anh thì chỉ nhìn thấy cái chân giả lạnh lẽo chứ không phải miệng vết thương dữ tợn.
Căn phòng này giống như một cái lồng giam, mất đi đôi chân giả thì thậm chí ra khỏi phòng anh cũng không thể tự mình đi được.
"Bùi Xuyên." Bối Dao cất giọng nhẹ nhàng. Cô dán ở bên cửa nhưng cái gì cũng không nói thành lời.
Bùi Xuyên kỳ thật không cần sự thương hại của cô.
Anh và Bối Dao đã cách xa một năm, trong thời gian này anh sống như một người bình thường. Anh học xong sẽ chơi bóng, đánh bài, kiên trì luyện quyền anh. Anh hy vọng lúc gặp lại Bối Dao cô sẽ chỉ thấy bộ dạng bình thường khỏe mạnh của anh.
Anh khát vọng trở thành một người đàn ông khỏe mạnh bình thường, chứ không phải một kẻ tàn phế cần dựa vào sự đồng tình và thân cận của cô như hồi nhỏ.
Nhưng một khi chân giả bị hỏng thì anh muốn bò dậy khỏi mặt đất cũng phải cố hết sức.
Bùi Xuyên biết nếu không ra mở cửa thì thứ chờ đợi anh chính là Bùi Hạo Bân trở về dẫn anh đi kiểm tra.
Anh không muốn có kết cục như vậy. Nhiều năm như vậy, người cha thân sinh của anh chưa từng xem qua phần chân cụt của anh.
Bùi Xuyên lấy di động ra gọi: "Vương Triển, chân giả hỏng rồi, đến đây đón tôi."
Bùi Xuyên không phải người ngồi chờ chết. Sau một lát anh dịch đến mép giường, lấy xe lăn đã lâu không dùng ra.
Đây là chiếc xe Bùi gia mua cho anh lúc anh 14, 15 tuổi, thực sự không bằng chiếc xe lăn anh đang để trong chung cư. Nhưng anh dựa vào lực cánh tay vẫn có thể dễ dàng ngồi lên.
Bây giờ là mùa thu, chăn trên giường anh vẫn là chăn đơn vì thế anh đem nó kéo xuống, đắp lên đùi. Anh điều khiển xe lăn, đem chân giả trong góc cất vào hòm giữ đồ, rồi khóa vào trong ngăn tủ.
Làm xong hết những việc này thì chỉ còn lại đôi tay dính máu con chó hoang kia.
Bùi Xuyên rũ mắt, mở ấm nước trong phòng ra.
Nước rất nóng, là Tào Lị vì tỏ vẻ "Quan tâm" mà đun nước sôi để vào phòng cho anh. Bùi Xuyên không chờ nước nguội bởi vì Bối Dao đã đứng bên ngoài phòng anh lâu lắm rồi. Anh đổ nước vào ly. Nước theo ngón tay anh nhẹ nhàng chảy xuống, ngón tay anh nhẹ run lên, nhưng Bùi Xuyên vẫn không rên một câu, chỉ cho tay vào rửa sạch.
Thu thập xong anh mới đi ra mở cửa.
Bối Dao không nghĩ tới cánh cửa trước mặt mình sẽ đột nhiên mở ra. Trong mắt cô còn có nước mắt, giống giọt sương trên ngọn cây vào lúc sáng sớm.
Sắc môi thiếu niên trắng bệch, anh nhìn thoáng qua Bối Dao nói: "Cậu về nhà đi, tớ không có việc gì."
Anh cũng quen rồi, không phải sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!