Chương 30: Trái tim ác ma

Edit: Thanh Thanh

Ở nơi xa, sắc mặt Vệ Uyển lúc xanh lúc trắng mà nhìn, lều trại của cô ta vẫn còn nguyên chưa động. Vốn cô ta đứng nhìn Bùi Xuyên lưu loát dựng lều trại xong thì định nhờ anh giúp đỡ nhưng ai biết anh lại trực tiếp đi qua giúp Bối Dao.

Cô ta nghĩ thế nào cũng không cam lòng, lều trại cũng mặc kệ mà trực tiếp đi qua bên kia.

Vệ Uyển mặc một cái váy ngắn mùa hè, gọi: "Bùi Xuyên."

Động tác trên tay Bùi Xuyên vẫn không ngừng, cũng không ngẩng đầu. Cả đầu anh đều là mồ hôi, cái nóng mùa hè đúng là làm người ta thấy quá sức.

Vệ Uyển khó xử nói: "Tớ không biết dựng lều, cậu có thể giúp tớ không?"

Bùi Xuyên cố định lều trại xong thì lạnh lùng nói: "Không thể."

Vệ Uyển nhìn Bối Dao đang mờ mịt đứng ở một bên, lại bị Bùi Xuyên trực tiếp cự tuyệt thì biểu tình trên mặt cực kỳ khốn quẫn. Vệ Uyển thiếu chút nữa theo bản năng buột miệng thốt vì sao có thể giúp Bối Dao nhưng lại không giúp cô ta?

Nhưng rốt cuộc cô ta cũng không phải loại hoàn toàn không có đầu óc. Trên mặt Bối Dao không có mừng thầm hay vui sướng, cô chỉ nghi hoặc vì sao Bùi Xuyên không giúp cô gái kia thôi. Hơn nữa ánh mắt Bối Dao nhìn Bùi Xuyên cũng thật thuần túy, không phải loại ái mộ của thiếu nữ đối với thiếu niên, chỉ là tin cậy cùng quen thuộc mà thôi.

Một khắc kia trong đầu Vệ Uyển có một ý tưởng điên cuồng, Bùi Xuyên không phải là tương tư đơn phương chứ? Nghĩ đến đây Vệ Uyển sửng sốt, trong lòng khiếp sợ.

Cô ta nhìn Bùi Xuyên đang lãnh đạm dựng lều, lại nhìn thiếu nữ ngây thơ tuyệt sắc ở bên cạnh, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, thậm chí, cô gái tên Bối Dao kia hoàn toàn không biết đến tình yêu của Bùi Xuyên!

Nghĩ thông suốt điều này làm Vệ Uyển tức đến muốn nổ tung. Cô ta cũng được coi là người được sủng từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên muốn lấy lòng một người, người kia tính tình lại lạnh lẽo lãnh đạm đến tận cùng. Thế thì cũng thôi, nhưng anh ta lại thích một người khác, đã thế còn không dám tỏ tình, mà thiếu nữ kia lại ngây thơ hoàn toàn không biết gì cả!

Người cô ta không chiếm được có lẽ trong mắt người con gái khác lại là dễ như trở bàn tay, thậm chí còn không thèm.

Sắc mặt Vệ Uyển khó coi cực kỳ.

Cô ta cũng không nói gì nữa mà đi về. Trịnh Hàng và Kim Tử Dương đã hợp sức dựng xong lều trại.

Kim Tử Dương nói: "Lão tử thật con mẹ nó lợi hại, yêu bản thân mình quá." Hắn vung tay hô, "Các em gái, có ai cần Kim thiếu hỗ trợ thì cứ giơ tay!"

Trong đó có một nữ sinh tự nhiên hào phóng cười giơ tay: "Cảm ơn Kim thiếu nhé."

"Đừng khách khí!"

Vệ Uyển vốn dĩ muốn nhấc tay, nhưng lại có người nhanh chân đến trước khiến cô ta càng tức hơn.

Lúc này Trịnh Hàng đi tới, nói: "Để tớ giúp cậu."

Vệ Uyển áp xuống tức giận trong lòng nói: "Được."

Cô ta và Trịnh Hàng dựng lều trại, hai người dựa vào cực gần. Vệ Uyển hỏi hắn: "Trịnh Hàng, Bùi Xuyên lúc trước đã quen Bối Dao sao?"

"Đúng vậy."

"Bọn họ là quan hệ gì thế, cậu biết không?"

"Không rõ lắm, trước kia không thấy Xuyên ca nhắc tới."

Nhắc đến cũng không nhắc ư?

Trong mắt Vệ Uyển hiện lên một tia sáng.

~~~

Đồng ruộng mùa hạ có tiếng côn trùng thỉnh thoảng truyền đến, mặt đất lại không mềm mại. Bùi Xuyên gối lên cánh tay, lều trại mở một khe hở nhỏ, gió đêm thổi tấm vải lều lên, cách đó không xa là tiếng đánh bài poker của đám Kim Tử Dương.

Bình thường anh cũng sẽ tới tham gia nhưng đêm nay anh lại không đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!