Chương 22: Ác ma mới bắt đầu

Edit: Thanh Thanh

Thành tích thi lên cao trung rất nhanh đã có. Đó là ngày 28 tháng 6, thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây.

Từ sáng sớm Triệu Chi Lan đã biết hôm nay sẽ có thành tích thi lên cao trung, bà tính toán thời gian có điểm, liền muốn lấy di động để kiểm tra thành tích của Bối Dao.

Bối Dao đang đứng ở huyền quan đổi giày: "Mẹ, dùng di động tra sẽ tốn tiền, năm đồng một môn, tổng cộng có chín môn, tận 45 đồng, không có lời. Qua hai ngày nữa thầy cô sẽ phát thành tích, không cần tốn tiền đâu."

Triệu Chi Lan nhìn con gái nhà mình.

Bối Dao sắp 15 tuổi, mặc một chiếc váy trắng bó eo, đai lưng buộc thành nơ bướm ở sau người. Cái váy kia là quần áo cũ của chị họ Tiểu Thương, chỗ làn váy có chút vết mực giặt không sạch. Tiểu Thương hơi béo, quần áo vì thế mặc lên người Bối Dao sẽ lớn hơn. Cánh tay thiếu nữ tinh tế, mà cũng vì cánh tay nhỏ trắng như tuyết kia mà khiến cô có thêm vài phần thanh lệ.

Triệu Chi Lan có chút đau lòng, đứa con trai thứ hai nhà bà là Bối Quân hiện tại mới hơn 1 tuổi, chỗ nào cũng cần tiêu tiền, con gái lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa từng chủ động muốn quà gì, còn giúp trong nhà tiết kiệm tiền.

Trước kia lúc lấy quần áo của chị họ Tiểu Thương lại đây, Bối Dao vì trấn an bọn họ, còn cười nói: "Khi còn nhỏ đều không có mặc qua váy trắng, quần áo của chị họ Tiểu Thương thật là đẹp mắt."

Triệu Chi Lan thương tiếc Bối Dao, vì là đứa con đầu tiên nên bà bỏ rất nhiều tâm huyết, thế nên khi thấy tiểu Bối Quân gây sự khắp nhà thì bà tức khí đã nghĩ ném thằng nhóc này đi, còn có thể mua cho con gái ngoan một chút quần áo đẹp.

Chẳng có con gái nhà ai đẹp như con gái nhà bà, nhưng con nhà người ta mặc đều tốt hơn Bối Dao.

Triệu Chi Lan giận cười nói: "Nhà của chúng ta còn không có nghèo đến mức bốn mươi lăm đồng tiền cũng không có nổi. Biết được thành tích của con rồi thì trong lòng mẹ mới kiên định."

Bối Dao cũng hiểu tâm ý của cha mẹ trong thiên hạ, nên nhẹ giọng đáp ứng: "Vâng, vậy tra đi ạ, con đã tính qua, hẳn là có thể vào Lục Trung."

Đối với quyết định vào Lục Trung của Bối Dao, Triệu Chi Lan cũng ủng hộ.

Bối Dao đi học vốn dĩ đã sớm hơn bạn học cùng trang lứa một tuổi, nên trong lòng Triệu Chi Lan thì cô vẫn chỉ là đứa nhỏ chưa lớn lên. Lục Trung là ngôi trường gần nhà nhất, việc chăm sóc cô cũng tiện, cuối tuần về nhà ăn cơm cũng dễ dàng, nếu rảnh rỗi bà còn có thể bảo Bối Lập Tài đi xe máy đem cho Bối Dao chút đồ ăn ngon.

Không bao lâu sau Triệu Chi Lan quả nhiên tra được thành tích của Bối Dao.

Cô thi rất khá, y theo điểm chuẩn năm trước của Lục Trung thì Bối Dao khẳng định có thể trúng tuyển, người một nhà đều vô cùng cao hứng.

Triệu Chi Lan thực kích động, con gái bà nuôi lớn đảo mắt đã sắp vào cao trung rồi đó.

Buổi tối bà nằm trên giường thương lượng với Bối Lập Tài: "Dao Dao lên cao trung phải học xa nhà, trường học cách nhà một tiếng rưỡi lận, còn phải học tiết tự học buổi tối, chúng ta căn bản không thể đón con bé về nhà được, phải mua một cái di động cho con bé thôi."

Bối Lập Tài không có ý kiến, ông phát ra một tiếng âm mũi, coi như đã đáp ứng. Triệu Chi Lan nói làm liền làm, ngày hôm sau bà liền mua cho Bối Dao một cái di động gập khá xinh đẹp.

Năm này smart phone còn chưa phổ biến, di động mới chỉ thịnh hành loại gập này, phải qua mấy năm nữa mới lưu hành điện thoại cảm ứng.

Di động mới là màu hồng nhạt, cầm ở trong tay rất bóng. Trên mặt Triệu Chi Lan mang theo tươi cười nói: "Người bán hàng đều nói cái này rất đẹp, các cô gái đều thích, con xem có thích không?"

Bối Dao biết tâm ý của cha mẹ nên cười nói thích.

Bối Lập Tài dặn dò nói: "Mua di động cũng đừng chậm trễ việc học nhé, di động là để gọi điện thoại, đừng bởi vì có cái này mà ngược lại thành tích trượt xuống."

Bối Dao còn chưa có trả lời, Triệu Chi Lan liền trừng mắt nhìn Bối Lập Tài một cái: "Anh không biết xấu hổ còn nói Dao Dao, con bé là người tự chủ tốt nhất trong nhà. Tuần trước ai nói không xem TV, hôm trước nửa đêm còn trộm bò dậy xem."

"......" Nhưng hôm đó chiếu lại bóng đá mà.

"Tóm lại em tin tưởng Dao Dao, sẽ không bởi vì có di động mà chậm trễ học tập."

Bối Lập Tài còn muốn nói gì nữa nhưng lại đành nuốt vào.

Kỳ thật ông lo lắng nhất không phải thành tích của Bối Dao mà là vấn đề yêu sớm. Bối Dao lớn lên quá mức xinh đẹp, ở cái tuổi tình đậu sơ khai này khó bảo đảm sẽ không có tên vô lại nào nhớ thương con gái nhà ông. Nhưng mà lời này một người cha như ông nói thì có chút ngượng ngùng, Triệu Chi Lan lại bảo vệ con gái vô cùng, thế nên Bối Lập Tài càng khó mà nói.

Không đến mấy ngày thì thành tích trúng tuyển được các trường công bố, Bối Dao trúng vào Lục Trung.

Cô cũng vô cùng cao hứng, rốt cuộc cô vẫn là thành thực bước đi một bước, kiên định mà nỗ lực học tập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!