Edit: Thanh Thanh
Beta: Sên
Năng lực hồi phục của trẻ con không tồi, lúc ăn cơm sáng Bối Dao cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Triệu Chi Lan báo với nhà xưởng xin nghỉ một ngày, ở nhà chăm sóc Bối Dao. Bà làm việc ở một xưởng may, công việc hàng ngày là ngồi trước máy may may quần áo, một tháng tiền lương được 430 đồng, coi như đãi ngộ không tồi.
Bữa sáng là một bát cháo, một bát đồ chua, cả nhà chỉ có bát của Bối Dao là có thêm quả trứng gà mập mạp.
Ngoài hiên truyền đến tiếng xuống cầu thang, sau đó tiếng nói bén nhọn của một người phụ nữ vang lên: "Triệu Chi Lan!"
Triệu Chi Lan cao giọng trả lời: "Hôm nay không đi làm, tôi xin nghỉ, cô đi đi."
Người phụ nữ nói thầm nói: "Không nói sớm." Sau đó lắc mông rời đi.
Bối Dao ngẩng đầu nhìn mẹ, quả nhiên mặt mẹ trầm xuống.
Người phụ nữ kia là Triệu Tú, trước kia ở cùng thôn với Triệu Chi Lan, nhắc đến cũng thật trùng hợp, sau đó hai người đều gả đến thành phố C, làm hàng xóm của nhau, cùng làm việc ở xưởng may. Qua hai năm, họ cùng nhau mang thai, cùng sinh con gái. Mọi người liền không khỏi lấy Triệu Tú cùng Triệu Chi Lan so sánh với nhau.
Chỉ là, Triệu Chi Lan lại không bằng Triệu Tú.
Chồng của Triệu Chi Lan, cũng chính là cha Bối Dao, làm việc trong lò gạch, công việc gian khổ, tiền lương còn không cao. Chồng của Triệu Tú là thầy dạy toán ở tiểu học, được mọi người tôn kính, công việc còn có thể diện.
Nhưng nếu chỉ như vậy thì Triệu Chi Lan cũng không quá so đo, chủ yếu là hai đứa con gái cũng bị đem ra so sánh.
Con gái của Triệu Tú là Phương Mẫn Quân, lớn hơn Bối Dao nửa tháng. Phương Mẫn Quân sinh ra phấn nộn đáng yêu, không mượt mà giống bạn bè cùng lứa tuổi, mà là thanh tú đoan chính, giống tiểu Ngọc Nữ. Ai thấy đều nói đứa nhỏ này lớn lên sẽ xinh đẹp!
Ngược lại, Bối Dao thành người bị lép vế.
Bối Dao bốn tuổi gương mặt tròn tròn, đôi mắt rất lớn. Nhưng khi còn nhỏ Bối Dao ăn nhiều, trên đầu lại có hai bím tóc, cả người tròn tròn ngốc manh. Triệu Tú mỗi lần thấy tiểu Bối Dao đều che miệng cười: "Dao Dao ăn cái gì vậy? Thịt ở tay nhỏ còn nhiều hơn Mẫn Mẫn nhà cô cả một vòng."
Bên ngoài thì khích lệ, bên trong lại trào phúng. Bởi vì Triệu Chi Lan béo, Triệu Tú ám chỉ là do di truyền.
Bối Dao thấy sắc mặt mẹ không tốt, khe khẽ thở dài.
Hoàn cảnh gia đình nhà cô rất bình thường, cũng không được may mắn như người ta. Cô nhớ nhà Phương Mẫn Quân dọn đi khi học cấp hai. Họ mua nhà mới, nhà mới được hai năm lại phá bỏ và di dời, vì thế họ được bồi thường hai căn nhà. Nhà của Phương Mẫn Quân càng ngày càng tốt lên, ngược lại nhà Bối Dao cho em trai của mẹ Bối Dao vay tiền, vẫn nghèo như cũ.
Chỉ là sau này Bối gia hoàn toàn thay đổi -------
Chờ đến năm lớp 10, Phương Mẫn Quân dậy thì thất bại, "Tiểu Ngọc Nữ" trở thành người có tướng khắc nghiệt.
Mà Bối Dao, lại như kén phá vỏ đi ra, trổ mã làm mọi người kinh ngạc, trở thành hoa khôi của trường.
Nhưng Bối Dao cũng không có cách nào để an ủi mẹ rằng sau này sẽ trở nên xinh đẹp, chỉ sợ nói ra Triệu Chi Lan cũng chỉ cho rằng đó là lời nói linh tinh của trẻ con. Bối Dao tối hôm qua mê mê hoặc hoặc suy nghĩ cả một đêm, việc trọng sinh này quá mơ hồ. Cô cảm kích việc có thể quay lại để thay đổi mọi thứ, bởi vậy sẽ làm cô bé bốn tuổi ngoan ngoãn, ở bên cạnh cha mẹ, chăm sóc họ khi về già, cho dù đời này không gả, cũng sẽ không làm cha mẹ đã có tuổi còn đau buồn vì cô.
Cô ngoan ngoãn ăn xong cơm, Triệu Chi Lan lau miệng cho cô.
Bối Dao cất giọng non nớt nói: "Mẹ, con muốn đi nhà trẻ."
Triệu Chi Lan cười nói: "Bình thường đuổi con cũng đều không ra khỏi cửa, hôm nay bị bệnh không cần phải đi."
Bối Dao bị bệnh, tiếng nói mềm như bông: "Con muốn đi." Đôi mắt cầu xin, đầy nước mắt.
Triệu Chi Lan mềm lòng, sờ sờ trán cô: "Vậy buổi chiều lại đi."
Bối Dao nhớ tới buổi sáng cha nói, Bùi Xuyên cả đêm không có ai đến đón, có chút bất an. Nhưng mà đứa trẻ bốn tuổi thì không làm được gì, chỉ có thể nghe Triệu Chi Lan nói.
Tới buổi chiều, Bối Dao thuận lợi được đưa đi nhà trẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!