Edit: Thanh Thanh
Mùa hạ nóng đến nỗi làm lòng người hốt hoảng, bạn tốt hỏi Thượng Mộng Nhàn: "Tình huống thế nào rồi?"
Thượng Mộng Nhàn không có khả năng nói ra chuyện mất mặt thiếu chút nữa bị chó cắn, giọng nói của cô ta khinh miệt nói: "Cũng chỉ có vậy thôi, tớ cùng hắn đi một đoạn đường, hắn liền chủ động cùng tớ nói chuyện."
Bạn tốt tuyệt không kinh ngạc: "Cậu phỏng chừng là nữ sinh đẹp nhất mà hắn gặp qua đi, đời này khả năng cũng không ai sẽ thích hắn, hắn kích động một chút là bình thường."
Thượng Mộng Nhàn há miệng thở dốc, lại ngậm lại. Cô ta như thế nào có thể nói người kia phản ứng đặc biệt bình đạm, nhưng là nghĩ lại tưởng tượng, giống bạn tốt nói, hắn phỏng chừng cơ hội nhìn thấy cô nương khác xinh đẹp khác đều không có, đối với mình mê luyến lấy lòng, khẳng định là sớm muộn gì cũng sẽ quỳ gối dưới váy cô ta.
Cô ta không thiếu kẻ ái mộ, nhưng là một kẻ tàn khuyết lại lãnh đạm ái mộ, nghe tới liền rất có tính khiêu chiến.
Bị người như vậy thích, làm hắn biến thành con chó Nhật nhỏ phỏng chừng đều có khả năng đi. Bất quá hắn lớn lên nhưng thật ra cũng không tệ lắm, thanh thanh lãnh lãnh, dung nhan kiên nghị, bằng không Thượng Mộng Nhàn cũng sẽ không chịu đựng ghê tởm đi tới gần hắn. Huống chi cô ta nghe nói hắn thế nhưng lại là học bá đứng đầu khối.
Thượng Mộng Nhàn biết loại người này thiếu nhất là tình cảm, cô ta từ trong ngăn kéo lấy ra chocolate nhập khẩu nam sinh khác đưa, thừa dịp buổi chiều không có tiết học, mang chocolate đi xuống tầng của lớp 7 số 1.
Thượng Mộng Nhàn ngăn lại một học sinh của lớp 7 số 1: "Có thể giúp tôi gọi Bùi Xuyên lớp mọi người ra ngoài một không?"
Tiểu nam sinh kia nhìn thấy là mỹ nữ nổi danh của sơ nhị, mặt có chút hồng đồng ý.
Bùi Xuyên nghe nói bên ngoài có người tìm anh, anh buông sách đi ra ngoài.
Giữa hè ve không ngừng kêu, trong phòng học quạt treo ở trên đỉnh đầu chậm rì rì mà quay, thời gian cũng trở nên thong thả.
Bùi Xuyên đi ra ngoài nhìn đến Thượng Mộng Nhàn, anh thần sắc cũng không thay đổi: "Có việc sao?"
"Đây là bạn của mẹ tôi từ nước ngoài mang chocolate về, ăn khá tốt, cảm ơn cậu lần trước dẫn đường cho tôi, tôi muốn chia cho cậu cùng nhau nếm thử."
Bùi Xuyên quét mắt nhìn chocolate trong tay cô ta, cái kia nhà anh cũng có, đồng nghiệp của Tưởng Văn Quyên từ nước ngoài mang về, chẳng qua chính mình không thích ăn, đều cho Bối Dao.
Anh không ngu, Thượng Mộng Nhàn ngữ khí lơ đãng liền để lộ ra sự khinh miệt, phảng phất như anh đời này đều không có gặp qua đồ vật hiếm lạ như vậy.
Bùi Xuyên lạnh mặt, cũng không tiếp nhận lấy, xoay người vào phòng học.
Thượng Mộng Nhàn mặt đều đỏ lên, đây vẫn là lần đầu tiên cô ta bị người làm trò cự tuyệt trước mặt mọi người trong lớp. Mặt mũi cô ta sắp không nhịn được, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười bao dung, lên tầng trở về lớp mình.
Bùi Xuyên về phòng học nhìn về phía bàn học thứ ba, Bối Dao ghé vào trên bàn ngủ. Hàng mi của cô dài đen nhánh, cuốn cuốn rũ xuống, giống hai mảnh cánh bướm không có trọng lượng.
Anh thu hồi tầm mắt, bắt đầu xem sách vật lý của sơ tam.
Sự việc này Bùi Xuyên cũng không để trong lòng, lại bất tri bất giác lên men.
Chờ đến khi Bối Dao nghe được tin tức bóng gió, hành vi Thượng Mộng Nhàn đưa chocolate này, đã diễn biến đối với Bùi Xuyên phi thường bất lợi.
Bùi Xuyên cực cực khổ khổ thoát khỏi ánh mắt đồng tình của đám học sinh tiểu học, lại trong một đêm lâm vào một hoàn cảnh càng thêm không xong.
Một đám nam sinh của lớp 7 số 1 đi WC nói: "Tớ còn tưởng rằng hắn nhiều lãnh ngạo đấy, kết quả ngầm đi lấy lòng Thượng Mộng Nhàn, còn mang theo người ta đi dạo công viên mới nữa."
Một nam sinh khác kéo ra khóa kéo, tán đồng mà nói tiếp: "Hắn cũng không nghĩ đến chính mình có điều kiện gì, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga. Thượng Mộng Nhàn đồng tình hắn, đưa chocolate cho hắn, hắn thế nhưng còn không cần."
"Thượng Mộng Nhàn có thể coi trọng hắn sao? Hắn một cái cẳng chân đều không có, chính là tàn phế, đừng nói Thượng Mộng Nhàn, ngay cả Trần Tiểu Mai lớp chúng ta cũng không thèm thích hắn......" Trần Tiểu Mai là nữ sinh răng có chút hô.
Hai chữ tàn phế kia thực nhẹ, vừa nói ra khỏi miệng, một nam sinh khác chạy nhanh đưa mắt ra hiệu cho hắn.
Nam sinh vừa nói ra hai chữ "Tàn phế" kia theo ánh mắt của bạn học quay đầu lại, liền thấy Bùi Xuyên đi ra từ chỗ khuất.
Bùi Xuyên mặt không biểu tình, từ bên người bọn họ đi ngang qua, vặn ra vòi nước rửa tay. Tiếng nước xôn xao mà chảy ra, trong lúc nhất thời WC nam chỉ có thanh âm này. Rốt cuộc những lời nói tàn nhẫn lại ác độc bị chính chủ nghe thấy được, mấy nam sinh kia cuối cùng cũng không dám mở miệng nói nữa.
Bùi Xuyên vẫn luôn thực bình tĩnh, chỉ là ở thời điểm rửa tay anh đặc biệt dùng sức, thế cho nên ngón tay thon dài tái nhợt phiếm hồng. Chờ Bùi Xuyên đi rồi, mấy nam sinh kia hai mặt nhìn nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!