Edit: Thanh Thanh
Tháng mười mưa thu rơi xuống tí tách tí tách, thời điểm tan học thì mưa cũng đã ngưng.
Hoa Đình đeo trên lưng là cặp sách hồng nhạt có hình công chúa Bạch Tuyết, đứng ở trước bàn học của Bối Dao, chờ cô cùng nhau đi. Bối Dao trong lòng bất an, cô xua xua tay: "Các cậu về nhà trước đi, tớ đau bụng, muốn đi WC."
Hoa Đình lên tiếng, cùng một cô bé khác cùng nhau về nhà.
Bối Dao chậm rì rì đi WC.
Cô bé lớp 4 mặc bộ quần áo màu xanh lá cây, trên đầu buộc đuôi ngựa cao cao. Cô không có để tóc mái, một đôi mắt to trong sáng giống như thủy tinh.
Bùi Xuyên đỡ bàn học mượn lực đứng lên, chờ mọi người đi hết, cậu một mình chậm rãi đi ra ngoài trường học.
Cậu đeo một cái cặp sách màu đen, trên cặp sách không có những hình vẽ của phim hoạt hình chiến đấu giống như bạn bè, chỉ là vô cùng đơn giản thuần một màu đen. Tư thế đi đường của Bùi Xuyên có một chút kỳ quái, cậu đi được rất chậm, giống như ốc sên bò, mỗi một chút đều rất nỗ lực.
Bối Dao lặng lẽ lộ ra đầu nhỏ, trên lưng cô đeo cặp sách của mình, chạy chậm theo sau.
Tới bên người cậu, cậu bé mười tuổi kia rất nhạy bén mà quay đầu lại.
Cô lúng ta lúng túng dừng lại bước chân, xuyên qua không khí lạnh lẽo của tháng mười sau cơn mưa nhìn cậu.
Bùi Xuyên ánh mắt lãnh đạm, Bối Dao chạy nhanh cúi đầu, từ bên người cậu đi qua.
Chờ cô đi ra một đoạn đường, Bùi Xuyên mới tiếp tục đi về phía trước.
Đoạn đường về nhà này còn chưa tu sửa xong, bọn họ chỉ có thể đi đường nhỏ. Đường nhỏ xa một ít, ước chừng đi mất 30 phút. Bùi Xuyên đi đường chậm nên mất càng nhiều thời gian. Cậu mới lắp thêm chi giả không bao lâu, phần còn lại của chân đã bị cụt tiếp xúc với chỗ lắp chi giả đi lâu rồi sẽ ẩn ẩn làm đau. Bùi Xuyên chỉ có thể đi trong chốc lát rồi lại nghỉ một lát.
Cậu không thích có người nhìn thấy mình như vậy, cố hết sức mà đi trở về nhà, cho nên thường thường là chờ các bạn cùng lớp đi xong rồi, cậu mới đứng dậy chậm rãi về nhà.
Bùi Xuyên nhìn cô bé phía trước bóng dáng biến mất không thấy, trong lòng nhỏ dâng lên một chút tức giận khó phát hiện.
Cô là có ý tứ gì? Cố ý đi chậm lại nhìn mình rồi chê cười sao? Cô tò mò một kẻ tàn phế đi đường như thế nào đến thế ư?
Chim sẻ nhảy lên trên cành, bóng dáng màu xanh miết đáng yêu của cô càng ngày càng xa.
~~~
Đinh Văn Tường học lớp 6 đang chơi cát.
Con đường còn chưa tu sửa xong, trên đường lớn chất đầy xi măng và cát, hắn cùng ba cậu nhóc lớp 6 khác đang cùng nhau chơi hạt cát.
Hắn là lão đại của nhóm người này, thành tích kém, mẹ hắn nói nếu lại không nỗ lực, sơ trung sẽ không cho hắn học.
Đinh Văn Tường biết là mẹ hù dọa hắn, nhưng cuộc đời hắn vốn dĩ đã bị hủy, cho nên cũng không thèm để ý đến chuyện còn học hay không học chữ nữa. Hắn nghe Cường ca nói làm công cũng có thể kiếm không ít tiền.
Hạt cát từ khe hở ngón tay hắn rơi xuống, trên tay phải của hắn không có ngón áp út cùng ngón út.
Đây là bởi vì khi còn nhỏ ở nông thôn bà hắn không trông hắn cẩn thận, bị dao thái rau lợn chặt đứt.
Đinh Văn Tường mười hai tuổi nhưng với ba cậu nhóc kia cao hơn nhiều, có đứa đẩy ngã bức tường bằng cát, nói ra chút chuyện mới mẻ: "Đinh Văn Tường, cậu có biết hay không trường học chúng ta ở lớp 4 có một nam sinh không có chân a?"
Đinh Văn Tường đương nhiên biết, hắn vỗ vỗ tay: "Gặp qua, ngồi xe lăn."
"Đúng vậy, nhưng là tớ hai ngày trước nghe nói, cậu ta lại có chân, còn có thể đi đường."
Đinh Văn Tường trừng lớn đôi mắt.
"Thật sự, không lừa cậu, chính là có thể đi rồi, trong khoảng thời gian này cậu ta đều đi đường về nhà. Cậu nói có phải hay không cậu ta lắp một cái chân giả a? Chân giả như thế nào có thể giống chân thật mà có thể đi đường nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!