Chương 6: (Vô Đề)

Rõ ràng là không ai tin.

Mãi đến bữa tối Triệu Hoài Chi mới xuống xe, môi sưng đỏ, hơi thở gấp gáp.

Trông hắn hệt như một đóa hoa lê nhỏ bị giày vò quá độ.

Điều này càng khiến mọi người tin vào suy đoán của mình.

Con gái Tướng quân và vị Vương gia yếu đuối, ai nhìn cũng phải khen một câu xứng đôi vừa lứa.

Ta đi đến đâu cũng nghe thấy tiếng xì xào bàn tán.

Ngay cả cha ta, người vốn không thích xen vào chuyện bao đồng, cũng đến thở dài than ngắn.

"Con gái à, tướng công mới của con, thể lực kém quá!"

Nhị muội thêm mắm thêm muối:

"Đúng vậy, đúng vậy, chắc sớm muộn gì cũng bị tỷ tỷ"chơichết!

Nhị muội bị ánh mắt sắc lẹm của mẹ dọa cho chạy mất.

Mẹ đưa cho ta một bộ giáp vàng rồi nói:

"Thù nhi, nếu con đã thích, vậy chúng ta cứ nuôi. Bộ giáp vàng này, con mặc cho Nhiếp chính vương đi!"

Giáp vàng là bảo vật gia truyền của Phong gia chúng ta.

Ngoại trừ hơi dày một chút, thì không có khuyết điểm nào.

Đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.

Mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ, quả là vật phẩm tuyệt vời khi hành quân đánh trận.

Trên người ta đang mặc một bộ.

Khoan đã.

Vậy chẳng phải là?

Ta lặng lẽ cúi đầu nhìn mắt cá chân mình.

Ha, trách sao lại nói thịt ta vừa cứng vừa dai.

Thì ra tên nhóc đó cắn vào bộ giáp vàng của ta.

Nhưng ta không trúng độc, sao ta lại thấy choáng váng?

Nhị muội ta giãy nảy:

"Nóng chứ sao! Thời tiết này mà mặc giáp vàng, tỷ không bị cảm nắng mới lạ! Khổ thân tỷ phu của ta, bị tỷ lừa rồi, chậc chậc, bị chiếm tiện nghi mà không biết..."

Lời muội ấy đến đây thì im bặt khi nhìn thấy Triệu Hoài Chi đang đi tới.

Triệu Hoài Chi đứng trong bóng tối bên đống lửa, không nhìn rõ biểu cảm.

Thực lòng mà nói, ta rất hổ thẹn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!