Chương 3: (Vô Đề)

Ta biết cẩu Hoàng Đế đang thả cái rắm gì.

Cẩu Hoàng Đế Triệu Minh Chiêu bị dị ứng lông chim, mà Thái hậu lại thích nuôi bồ câu.

Kiếp trước có người không biết chuyện đã dâng cho hắn một cặp bồ câu Bạch Ngọc.

Ai cũng nghĩ Triệu Minh Chiêu sẽ dâng cặp bồ câu đó cho Thái hậu.

Nhưng hắn không làm vậy.

Hắn sống sờ sờ xé nát cặp bồ câu đó.

Hoa mai đỏ, tuyết trắng, nhuộm một mảng đỏ tươi.

Chỉ vì đó là đồ của Triệu Minh Chiêu, dù có hủy hoại, cũng tuyệt đối không cho người khác.

Vì vậy, bây giờ ta có chút hối hận.

Kiếp trước, không biết vì sao Nhiếp chính vương không có mặt trong bữa tiệc.

Kiếp này, theo sự sống lại của ta, rất nhiều chuyện đã thay đổi.

Chẳng hạn như Nhiếp chính vương tuyệt đối sẽ không thừa nhận có tư tình với phi tần của Hoàng Đế.

Chẳng hạn như cẩu Hoàng Đế chưa từng ra tay làm hại người cậu ruột đã hết lòng ủng hộ hắn đăng cơ.

Ta vì bảo toàn tính mạng mà thuận miệng nói bậy, lại kéo thêm một người khác xuống nước.

Nhiếp chính vương vẫn đang quỳ, chậm rãi lắc đầu, ngăn ta đứng dậy.

Bàn tay ấm áp đeo nhẫn ngọc, nhẹ nhàng vỗ về tay ta.

Ngọc lạnh, tay ấm. Khiến cho trái tim đang xao động của ta bỗng chốc bình tĩnh lại.

"Là thần có lỗi trước, xin được đến đất phong mười năm, không có thánh chỉ sẽ không hồi kinh. Bệ hạ, người có bằng lòng không?"

Cẩu Hoàng Đế có bằng lòng hay không ta không biết, nhưng ta thì vô cùng bằng lòng.

Ta không chút do dự:

"Bệ hạ, thiếp cũng có lỗi! Xin cho phép cả nhà thiếp đi theo Nhiếp chính vương đến đất phong mười năm... à không, hai mươi năm. Không, năm mươi năm! Không có thánh chỉ sẽ không hồi kinh, mong bệ hạ bớt giận!"

Đây nào phải đi đày, đây rõ ràng là thiên đường.

Không cần phải ở bên cạnh cẩu Hoàng Đế nữa, cuối cùng ta cũng có thể yên tâm ngủ ngon giấc!

Nhưng rõ ràng, cẩu Hoàng Đế kiếp này vẫn chưa quá điên.

Vì vậy mọi người đều cho rằng ta và Nhiếp chính vương bị điên rồi.

Trước mặt cẩu Hoàng Đế mà dám công khai cắm sừng hắn, tìm khắp sử sách cũng chẳng thấy ai làm vậy.

Cha ta đang quỳ trên mặt đất, trố mắt nhìn ta.

May mà tình cha con sâu đậm, không khiến ông từ mặt ta ngay tại chỗ.

Nhiếp chính vương cũng trợn tròn mắt.

Ba phần kinh ngạc, ba phần hoang mang, bốn phần nhìn kẻ ngốc, tổng cộng mười phần cảm xúc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!