Chương 2: (Vô Đề)

Trong lúc nguy cấp, ta liếc thấy Nhiếp chính vương đang ung dung uống trà ở góc phòng.

Vì mạng sống, liều thôi!

Ta cười tươi như hoa, gằn từng chữ một từ kẽ răng.

"Tiểu.... tiểu cữu của người... Nhiếp chính vương!"

Nhiếp chính vương bị sặc trà, lần thứ hai phun nước ra ngoài.

Thế nào gọi là

"hoa mai nở lần hai", đây chính là

"hoa mai nở lần hai"!

Đại điện lại một lần nữa chìm vào im lặng đến đáng sợ.

Tất cả các đại thần đồng loạt cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.

Nhiếp chính vương, nếu đã vì ta mà cười, chắc chắn tốt hơn cái tên chó điên cẩu Hoàng Đế vạn lần đúng chứ!

Ta không chút do dự, dù đuối lý cũng phải diễn cho tròn vai, nhìn thẳng vào mắt cẩu Hoàng Đế.

"Phải. Thiếp và Nhiếp chính vương có tư tình. Cẩu... hoàng thượng, người muốn g.i.ế. c thì cứ giết!"

Không đợi cẩu Hoàng Đế lên tiếng, ta nhìn thẳng về phía Nhiếp chính vương.

Khóe mắt ngấn lệ, giọng nói run run.

Cả người ta lúc này trông như hoa lê đẫm mưa, vừa yếu đuối vừa thuần khiết:

"A Hoài, kiếp này vô duyên, kiếp sau, chúng ta lại nên duyên phu thê!"

Cháu ngoại à, ta xem ngươi có g.i.ế. c ta không!

Còn chuyện với Nhiếp chính vương thì... sống được ngày nào hay ngày ấy vậy!

Nào ngờ đâu, Nhiếp chính vương không những không phản bác,

Mà còn dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn ta: A Hoài? Phu thê?

Khóe môi hắn khẽ nhếch lên, tựa như tuyết tan mùa xuân.

Nhìn chó điên cẩu Hoàng Đế, tâm trạng hắn có vẻ rất tốt.

"Nếu đã có tình với ta, sao nàng không xin hoàng thượng ban ân, cho phép nàng theo ta?"

Nghe xem, quả nhiên là người trong mộng của hàng vạn thiếu nữ kinh thành.

Như gió xuân ấm áp, như tiên nhạc du dương.

Biết thế kiếp trước ta đã xin cha gả thẳng cho Nhiếp chính vương cho rồi.

Ta lập tức thuận nước đẩy thuyền, chần chừ một giây cũng là không tôn trọng hắn.

Dưới ánh mắt hình viên đạn của cẩu Hoàng Đế, ta không hề nao núng.

Dập đầu ba cái thật mạnh xuống đất, hô vang:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!