Chương 10: (Vô Đề)

Có đôi khi, một cái ôm còn có sức mạnh hơn cả ngàn vạn lời nói.

Tay ta vừa đặt lên người hắn, mặt Triệu Hoài Chi liền đỏ bừng trong nháy mắt.

"Thanh Thù, lúc này, không, không ổn lắm... Hay là, chúng ta đổi, đổi chỗ khác..."

Tuy không biết vì sao Triệu Hoài Chi lại đỏ mặt, nhưng lời hắn nói cũng rất có lý.

Việc ta muốn làm, thật sự không thể làm trước mặt nhiều người như vậy được.

Nếu không, sẽ dọa người ta c.h.ế. t khiếp mất.

Ta mang theo Triệu Hoài Chi, đi thẳng đến điện Thanh Tâm, nơi ta ở trước đây.

Đúng vậy, cái tên nói lên tất cả, nơi này cũng giống như ta vậy, thanh tịnh, không vướng bụi trần.

Cửa sổ đóng chặt, chỉ để lại ánh nến đỏ le lói, khắp phòng tràn ngập bầu không khí ái muội.

Ta ngồi trên giường, ra hiệu cho Triệu Hoài Chi cũng ngồi lên.

"Triệu Hoài Chi, ta có một việc riêng, chỉ có chàng mới có thể giúp ta. Chàng có nguyện ý giúp không?"

Nguyện, nguyện ý.

Triệu Hoài Chi rụt rè, vân vê vạt áo của mình.

"Thanh Thù, ta là lần đầu tiên... không có kinh nghiệm gì cả."

Ta gật đầu:

"Ta cũng là lần đầu tiên, cũng không biết có thể thành công hay không."

Triệu Hoài Chi không biết từ đâu lấy ra hai chén rượu, rót đầy, đưa cho ta.

Hắn cũng thật biết cách tạo không khí.

Quả thật, trước khi làm việc lớn, uống chút rượu thêm can đảm luôn là điều tốt.

Ta đón lấy chén rượu, chẳng chút ngại ngần mà uống cạn. 

Triệu Hoài Chi vẫn còn đang nắm chặt chén rượu của mình, ngơ ngác nhìn ta, dường như chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Fanpage chính thức:

Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Uống xong, ta chẳng chần chừ thêm nữa, cứ thế ngả người xuống giường, thuận tay kéo lấy tay Triệu Hoài Chi đặt lên cổ mình. 

Hắn bất ngờ, loạng choạng ngã xuống theo.

Hơi thở nóng ẩm phả vào da thịt, như những xúc tu mềm mại tham lam tìm kiếm, mơn trớn.

Màn che buông xuống, chỉ còn lại bóng hai người ẩn hiện chập chờn.

Tiếng chuông bạc nơi cổ chân vang lên khe khẽ, hòa lẫn với những lời thủ thỉ khàn đặc. 

Cảnh tượng lãng mạn như hoa lê rơi trong mưa, đất trời ướt đẫm, nến đỏ thắp suốt đêm đến tận bình minh...

Nhưng khoan đã, hình như ta lạc lối rồi thì phải!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!