Chương 1: (Vô Đề)

Kiếp trước, trong buổi yến tiệc nơi cung cấm, ta bị vu oan tư thông cùng người khác.

Ta ôm chặt lấy long bào của cẩu Hoàng Đế, nước mắt tuôn rơi như mưa, nghẹn ngào thưa thốt:

"Trong lòng thiếp chỉ có mình hoàng thượng, trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi tỏ."

Nào ngờ cẩu Hoàng Đế chỉ cười lạnh một tiếng, rồi hạ lệnh m. ổ b.ụ.n. g ta ra, chính tay hắn muốn kiểm tra xem bên trong có phải chỉ có mình hắn hay không.

Chẳng phải... kịch bản nên đi theo hướng khác sao?

Ta uất hận mà chết, hồn phách lơ lửng trên không trung.

Nhìn cẩu Hoàng Đế moi móc trái tim ta, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng chậc đầy vẻ chán ghét.

Cuối cùng, hắn chẳng chút mảy may động lòng, ném thẳng trái tim ta cho Ngự Thiện Phòng, bảo họ chiên lên rồi đem cho Đại Hoàng ăn.

Thấy Đại Hoàng dường như ngửi thấy mùi của ta, sụt sùi khóc lóc, ta đang cảm động…

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Liền nghe thấy cẩu Hoàng Đế phán một câu:

"Đến chó ăn cũng phải khóc, ắt hẳn trái tim này độc ác nham hiểm, chứa đầy mưu mô xấu xa. Phủ tướng quân dám đưa loại nữ nhân này đến bên cạnh trẫm, tội đáng muôn chết! Người đâu, ban thưởng cho Phủ tướng quân... tru di toàn tộc!"

Tru di xong Phủ tướng quân, lại thuận nước đẩy thuyền phát hiện ra Thục phi hãm hại ta, chúc mừng Phủ thừa tướng may mắn được tru di toàn tộc.

Rồi sau đó, đến Phủ thượng thư...

Cuối cùng, cả hoàng cung chỉ còn lại mỗi cẩu Hoàng Đế cô độc ngồi trên ngai vàng, thở dài não nề.

"Thiên hạ rộng lớn như thế, sao chẳng có ai cùng trẫm sẻ chia?"

Hắc Bạch Vô Thường cùng ta mắt tròn mắt dẹt xem hết trò hề này.

Cứ thế nhìn, nhìn một hồi, dân số địa phủ bỗng chốc tăng vọt.

Nhìn kìa, ôi chao, toàn là người quen!

Thục phi, Hiền phi, Kính phi, Thượng thư, Thị lang, cha ta và cả Đại Hoàng...

Địa phủ quá tải vội vàng triệu tập hội nghị.

Nửa canh giờ sau, đưa ra kết luận.

Cẩu Hoàng Đế mắc bệnh, bệnh rất nặng.

Để dương gian và âm phủ khỏi rối loạn, Diêm Vương quyết định chọn một người quay về, thay đổi kết cục đã định.

Ta không chút do dự tình nguyện trở về.

Cẩu Hoàng Đế! Chịu c.h.ế. t đi!

Diêm Vương đúng là kẻ lừa đảo.

Hắn ném ta thẳng về kiếp trước, lúc ta đang ôm chặt lấy chân cẩu Hoàng Đế khóc lóc thảm thiết.

Ta sờ vào bắp đùi rắn chắc của hắn, theo bản năng đưa tay vuốt lên vuốt xuống.

Phải nói, trách sao kiếp trước hắn có thể đá ta văng xa tám thước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!