Chương 86: Phiên ngoại 6: Tiêu Phàm x Chu Hồng Dạ

Cuối thu năm Thiên Gia thứ sáu, Úy Hải Quan lần nữa bị địch tiến công xâm lăng, Trần Phong dẫn đầu binh lính anh dũng chống cự, đôi bên giằng co mãi không xong. 

Tiêu Phàm chưa kịp lau hết máu tươi bắn lên mặt, quay người lập tức đi tìm Chu Hồng Dạ, chỉ là khắp nơi đều đầy thi thể, cạnh đó còn có thương binh rên rỉ vì đau đớn, khắp nơi là màu đỏ tươi của máu, tiếng rên rỉ than khóc văng vẳng bên tai, xa xa có tiếng đao kiếm lạnh lẽo đâm vào xác thịt nóng hổi, tiếng trống trận dồn dập kịch liệt, mà mãi hắn vẫn không thấy bóng dáng Chu Hồng Dạ đâu.  

Đến khi Địch quốc lui binh, bên ngoài Úy Hải Quan máu chảy thành sông. 

Đây là lần đầu tiên Tiêu Phàm được nhìn thấy khung cảnh này, hắn từng tưởng tượng trong đầu rất nhiều lần, nhưng vẫn không chân thực và đẫm máu như khung cảnh đang được chứng kiến trước mặt.

Hóa ra, Hồng Nghiệp ca đã phải nhìn thấy khung cảnh thế này trong suốt sáu năm qua.  

Hắn giế t chết rất nhiều người, lại không cảm thấy buồn nôn, chỉ cảm thấy nghẹn ứ khó chịu.

Trần Phong chỉ huy những người còn khỏe mạnh dọn dẹp thi thể và khiêng thương binh vào chỗ quân y chữa trị, Tiêu Phàm máu me đầy mặt chạy đến hỏi: "Có thấy Hồng Nghiệp ca ở đâu không?" 

Trần Phong đánh giá hắn từ trên xuống dưới chốc lát, thấy hắn không bị thương gì mới yên tâm, mặc dù trước khi rời kinh Hoàng thượng đã triệu hắn và Tưởng Lăng vào cung dặn dò, để Thái tử đích thân đến Úy Hải Quan giúp vua tăng sĩ khí binh lính, cũng cho phép Thái tử ra chiến trường, nhưng trong lòng mọi người vẫn lo lắng, may mà Thái tử võ nghệ cao cường, có thể tự bảo vệ mình. 

"Hắn bị thương nhẹ, ta bảo hắn về nghỉ ngơi trước rồi."  

Trần Phong vừa dứt lời, Tiêu Phàm lập tức chạy nhanh về phía doanh trướng.  

Chu Hồng Dạ quả thực bị tên lạc bắn bị thương ở tay, chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ, hắn cũng không định đến chỗ quân y chi cho phiền, chỉ tự mình băng bó trong phòng, vừa băng bó xong màn trướng đã bị ai đó bất ngờ vén lên, người bước vào toàn thân đều là máu. 

Hắn để trần nửa thân trên, đứng lên, "Thái tử?

"Tiêu Phàm bất ngờ tiến đến gần, bổ nhào qua ôm chặt lấy đối phương, khàn giọng nói:"Hồng Nghiệp ca, ta sợ lắm." 

Trước đó Chu Hồng Dạ vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ hắn, nhưng càng về sau địch ta hỗn loạn, hai người bị tách ra, vốn định tìm cách đến gần nhau lần nữa nên Chu Hồng Dạ mới không để ý bị tên lạc bắn bị thương, sau đó Địch quốc lui binh, hắn trông ra xa thấy Tiêu Phàm bình an vô sự, bên người cũng có vài binh lính được Trần Phong phái đi bảo vệ cho bèn về thành trước.  

Trên chiến trường, người này vẫn rất dũng mãnh, không ngờ vừa xuống khỏi chiến trường lại sợ thành như vậy.  

"Đừng sợ, ngủ một giấc sẽ ổn thôi.

"Chu Hồng Dạ vỗ vỗ lưng hắn, dịu dàng dỗ dành nói. Thật ra sau lần đầu tiên ra chiến trường, suốt mấy ngày sau đó hắn đều gặp ác mộng không ngủ được. Sau này quen dần mới không sao nữa, hi vọng Tiêu Phàm sẽ không bị ác mộng quấy rối quá lâu. Tiêu Phàm ôm hắn không buông tay, hít mũi một cái,"Hồng Nghiệp ca, hôm nay ta giết rất nhiều người, tối ta không dám ngủ một mình.

"Chu Hồng Dạ bất đắc dĩ, cho dù biết rõ tên nhóc này có ý đồ gì, nhưng thấy hắn máu me đầy người, hắn cũng không nỡ ác độc mà từ chối."Vậy đêm nay mạt tướng sẽ ở cùng Thái tử."

Tiêu Phàm lúc này mới buông đối phương ra, coi như lần đòi hỏi này đã được đáp lại, tâm trạng cũng phấn chấn hẳn lên, thế nhưng vừa buông tay hắn bèn thấy trên người Chu Hồng Dạ có vài vết sẹo cũ, có sâu có cạn, từng đường sẹo uốn lượn trên da thịt trông đáng sợ vô cùng, ánh mắt hắn tối đi, trầm giọng hỏi: "Quân công của ca đều dùng những thứ này để đổi lại?

"Hắn đột nhiên nhớ lại, Hồng Nghiệp ca ba năm trước được Trần Phong và Tưởng Lăng nhặt về từ chiến trường, khi đó bị thương rất nghiêm trọng, nếu không phải có hai người họ phát hiện kịp thời có lẽ đã không cứu được. Nơi lồ|\|g ngực trái đột nhiên nhói đau loạn nhịp, dường như bị thiết chùy mạnh mẽ đấm vào, hắn nắm chặt tay Chu Hồng Dạ, kéo tới trước ngực đặt lên khôi giáp lạnh băng, rướm lệ nói:"Hồng Nghiệp ca, chỗ này của ta đau quá.

"Chu Hồng Dạ nhíu mày lại,"Ngươi bị thương à?

Ta dẫn ngươi đến chỗ quân y."  

"Không," Tiêu Phàm nắm chặt tay của hắn, "Tự nhiên ta thấy đau, rất đau rất khó chịu.

"Chu Hồng Dạ bất ngờ chạm phải ánh mắt hắn đang nhìn mình, trong lòng hoảng hốt, rút tay về đoạn hỏi:"Đã không bị thương thì sao lại đau?"

Tiêu Phàm hạ mắt nhìn những vết sẹo trên người đối phương, vươn tay muốn kiểm tra, nhưng vì tay hắn còn dính máu, sợ sẽ bôi bẩn lên người y, đành phải rụt tay về, "Bởi vì nhìn thấy những thứ này, ta đau lòng."

Chu Hồng Dạ vội vàng mặc quần áo tử tế, hơi xoay người: "Trên người ngươi đều là máu, mau về tắm rửa thay mới đi, sau đó nghỉ ngơi một chút."  

"Hồng Nghiệp ca, ca biết quan hệ giữa Uy viễn hầu và Tưởng quân sư chứ?" Tiêu Phàm bất chợt hỏi một câu như vậy. 

"Sao cơ?" Chu Hồng Dạ nhạy cảm nhận thấy vấn đề này không thể trả lời, chỉ có thể giả ngu, "Hai người họ là thân thích?

"Tiêu Phàm bước lên một bước,"Không, hai người họ là bạn lữ sẽ nắm tay nhau đi hết đời này.

"Thật ra hắn còn biết Hoàng thúc và Nhị thúc cũng có quan hệ như này, chỉ là không nói ra với người ngoài mà thôi. Chu Hồng Dạ thiết chút nữa tìm không thấy giọng mình, lui về sau một bước,"Thái tử, mạt tướng có hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một lát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!