Chương 85: Phiên ngoại 5: Tiêu Phàm x Chu Hồng Dạ

Tiêu Phàm phi nhanh về kinh thành, vừa về đến cung lập tức đến gặp Tiêu Cư Mạo. 

Tiêu Cư Mạo đang duyệt tấu chương trong thư phòng, nghe Triệu Toàn nói Tiêu Phàm muốn gặp, bút trong tay cũng không dừng lại, bảo cho hắn vào. 

Tiêu Phàm hít sâu một hơi, sau khi vào bất ngờ quỳ xuống đất hành đại lễ, "Chất nhi bái kiến hoàng thúc."

Tiêu Cư Mạo "Ừ" một tiếng, "Về sớm vậy sao?

"Cũng không như thường ngày cho hắn đứng dậy. Tiêu Phàm vẫn quỳ trên đất, sắc mặt bình tĩnh, dường như trong nháy mắt vừa rồi đã quyết định một chuyện rất quan trọng, mặc kệ kết quả thế nào hắn cũng chấp nhận."Hoàng thúc, chất nhi có việc muốn cầu xin."

"Chuyện gì?

"Tiêu Cư Mạo vừa hay duyệt xong một bản tấu chương, gác bút để tấu chương qua một bên. Ánh mắt Tiêu Phàm đặt trên nền đất, chậm rãi rõ ràng nói từng chữ:"Hoàng thúc, chất nhi muốn tự mình đến Úy Hải quan ngăn địch.

"Tiêu Cư Mạo ngược lại không thấy bất ngờ, chỉ trầm mặc chốc lát:"Vì sao lại có suy nghĩ này?" 

"Hoàng thúc, lần này chất nhi cùng Hồng Nghiệp ca đến thành Giang Lăng, dọc đường hắn kể cho ta nghe rất nhiều sự tích ở biên quan, chất nhi cảm thấy mình càng hiểu rõ hơn chuyện ở bên ngoài hoàng cung.

Chất nghĩ nếu bản thân cứ mãi ở trong cung không ra ngoài sẽ không thể hiểu rõ được thế sự, cho dù thái phó đã dạy rất nhiều tri thức nhưng không trải nghiệm thì chắc chắn sẽ không làm được chuyện gì, chằng bằng ra biên cương lịch luyện một phen.

Huống hồ nay Địch quốc lăm le xâm phạm biên giới nước ta đã lâu, bách tính ở đó đang sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, ta thân là Thái tử Tiêu quốc, nếu như đích thân đến biên quan cùng các tướng sĩ khác ngăn địch, sĩ khí của quân ta sẽ càng thêm cường thịnh sớm ngày đẩy lui Địch quốc.

"Tiêu Cư Mạo nghe hắn nói xong, ngón trỏ khẽ gõ trên thư án vài cái, thình lình hỏi:"Ngươi vì Chu Hồng Dạ?

"Tiêu Phàm trong lòng giật thót, hắn ngẩng đầu nhìn Tiêu Cư Mạo, thấy ánh mắt đối phương sâu thẳm không nhìn ra vui buồn, đành phải nhắm mắt đáp:"Chất nhi đúng thật là muốn cùng Hồng Nghiệp ca…"

"Nếu như vậy" Tiêu Cư Mạo chặn lời hắn, "Trẫm sẽ triệu hắn từ biên quan về đây, bảo hắn làm thư đồng cho ngươi, hoặc cho hắn vào cung chăm sóc bên cạnh ngươi, thế nào?

"Biểu cảm trên mặt Tiêu Phàm thay đổi, nếu làm như vậy Hồng Nghiệp ca sẽ hận mình cả đời! Vả lại hắn chưa từng muốn bẻ gãy cánh của Hồng Nghiệp ca, nếu người nọ thật lòng muốn ở biên quan thì hắn sẽ ủng hộ quyết định này của y."Hoàng thúc!

Chất nhi thật lòng muốn ra biên quan ngăn địch, không hoàn toàn là vì Hồng Nghiệp ca.

"Trong ngự thư phòng yên tĩnh chốc lát, trán Tiêu Phàm toát mồ hôi, trong lòng thấp thỏm lo âu, thật lâu sau mới nghe Tiêu Cư Mạo lạnh lùng nói:"Nếu ngươi lấy thân phận là Thái tử ra biên quan, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ dám cho ngươi ra ngoài giết địch?

Nếu thật sự muốn giết địch như vậy, trẫm cũng chỉ có thể tước đi chức vị Thái tử của ngươi.

"Tiêu Phàm đang định đáp ứng, chợt nghe Tiêu Cư Mạo nói tiếp:"Nhưng nếu ngươi không mang chức vị Thái tử trên người, lời ngươi nói ra sẽ không có trọng lượng, ngay cả chức vị Thái tử ngươi cũng không cần, cũng được thôi, trẫm có thể nể tình ngươi có huyết thống hoàng thất mà tha chết cho ngươi, nhưng có thể dễ dàng tước đi mạng sống của người kia, đến lúc đó ngươi có cầu xin cũng vô dụng, vì ngươi đã không còn tư cách cầu xin trước mặt ta." 

Tiêu Phàm khiếp sợ nhìn Tiêu Cư Mạo, hoàng thúc trong lòng hắn là một người ôn hòa dễ gần, đối xử rất tốt với hắn, nhưng hoàng thúc trước mặt giờ đây lạnh lùng không có tình cảm như bậc đế vương đứng trên cao nhìn xuống, hắn chưa từng thấy dáng vẻ này lần nào, đôi mắt xinh đẹp không có chút nhiệt độ, lạnh lẽo vô tình, Tiêu Phàm đối diện với ánh mắt của đối phương không rét mà run. 

Trước đây hắn không ý thức được thứ gì gọi là quyền lực chí cao vô thượng, thời khắc này đã hiểu rõ. Hắn chỉ là một Thái tử nhỏ nhoi, mấy năm nay dưới sự lấy lòng của người khác và bảo vệ của hoàng thúc nên hắn dần bắt đầu không biết kiêng kỵ, hắn nghĩ mình đã là Thái tử thì có thể làm tất cả những chuyện mình muốn, những điều hắn yêu cầu hoặc cầu xin thì hoàng thúc đều sẽ đáp ứng hắn vô điều kiện.

Nhưng hắn đã sai rồi, sai mười phần sai. Hoàng thúc vốn là Hoàng thượng, trong lòng hắn quan trọng nhất vẫn là Tiêu quốc, không thể tự tiện thay đổi chỉ vì mấy lời thỉnh cầu nhỏ nhoi của hắn. 

"Về Đông cung suy nghĩ thật kĩ đi.

"Tiêu Cư Mạo cũng không nỡ tiếp tục dọa hắn, phất tay lạnh mặt bảo hắn đi. Tiêu Phàm lặng im mấy giây, bỗng nhiên nói:"Hoàng thúc, Chu tướng quân là lương tướng hiếm có, xin hoàng thúc đừng vì chất nhi không hiểu chuyện mà trách tội hắn, chất nhi xin lui.

"Nói xong đứng dậy rời khỏi Ngự thư phòng. Sau khi hắn đi, Đàm Thời Quan đi ra từ sau bình phong, hôn lên môi Tiêu Cư Mạo một cái, cười nói:"Ngươi dọa nó sợ rồi."

Tiêu Cư Mạo nghiêng người ngả vào ghế, nhắm mắt lười biếng nói: "Tính tình Tiểu Phàm mặc dù trầm ổn nhưng vẫn còn rất ngây thơ, không dạy dỗ nó vài lần thì có một số việc nó sẽ không hiểu." 

"Ngươi vẫn mềm lòng như vậy.

"Đàm Thời Quan đứng sau lưng giúp hắn xoa bóp vai. Tiêu Cư Mạo lắc đầu,"Không phải trẫm mềm lòng, chỉ là trẫm cảm thấy áy náy với nó, nếu không phải chúng ta như vậy, nó cũng không phải vào cung làm Thái tử, không cần phải chịu gánh nặng này, có thể cùng với Chu Hồng Dạ thoải mái ra biên quan giết địch giống như Trần Phong và Tưởng Lăng."  

"Nhưng nếu không phải ngày đó ngươi đồng ý đưa hắn cùng xuất cung, có lẽ nó sẽ không sống nổi trong hoàng cung này, ngươi cứu nó một mạng.

"Nói thì nói vậy không sai, nhưng suy cho cùng Tiêu Cư Mạo vẫn cảm thấy áy náy với Tiêu Phàm. Hắn mở to mắt, ngồi thẳng người lên nói:"Nhưng lời nó nói cũng không phải không có lý."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!