Ngọc Long Bảo thành lập cách đây mấy năm, trên giang hồ vốn rất khiêm tốn, có Tiêu Cư Mạo và Đàm Thời Quan tọa trấn giúp đỡ nên càng ngày càng phát đạt, sản nghiệp trải rộng khắp Tiêu quốc, khách đi3m Dụ Long này chính là một trong số đó.
Có mệnh lệnh của Thiếu bảo chủ Tiêu Phàm, khách đi3m Dụ Long nhanh chóng điều động người tới tra xét khách đi3m từ trong ra ngoài một lần, đúng thật phát hiện ra một tên trộm, dưới gầm giường hắn còn tìm được không ít tang vật, ngoại trừ tay nải của Tiêu Phàm Chu Hồng Dạ, còn có rất nhiều món lặt vặt của những người khác, chỉ là do quá nhỏ nên không ai để ý.
Có lẽ tên này thấy Tiêu Phàm và Chu Hồng Dạ trẻ tuổi, cứ tưởng rằng là hai tên nít ranh lần đầu vào giang hồ cho nên lớn gan vào phòng trộm hết hai cái tay nải.
Chưởng quỹ lôi người vào trong phòng Tiêu Phàm, thấy sắc mặt lạnh lùng của Thiếu bảo chủ vội vàng hành lễ một cái,
"Tiêu nhân không biết Thiếu bảo chủ giá lâm, mong Thiếu bảo chủ thứ tội. Còn đây là tên trộm, không biết Thiếu bảo chủ muốn xử lí thế nào?"
Tiêu Phàm lùi lại sau lưng Chu Hồng Dạ, thấp giọng hỏi: "Hồng Nghiệp ca, ca cảm thấy nên xử trí thế nào?"
Chu Hồng Dạ không đáp lời, mà là bước tới mở tay nải, tìm thấy lọ thuốc, đoạn kéo tay Tiêu Phàm qua cúi đầu bôi thuốc cho hắn.
Ánh mắt Tiêu Phàm lóe lên, lực chú ý bị dời sang chỗ khác, quên luôn cả tên trộm đang quỳ trên đất, tên trộm lén lút ngẩng đầu trộm nhìn hai người họ chốc lát, lặng lẽ giật giật dây thừng đang trói trên tay.
Một tay còn lại của Tiêu Phàm nhẹ nhàng vung lên, tách trà trên bàn bay tới đập thẳng vào trán tên trộm, tên trộm còn chưa kịp dùng kĩ thuật tháo xong dây trói đã bị đập ngất, thái dương vương tơ máu.
"Đưa đến quan phủ đi.
"Chưởng quỹ tranh thủ trói người lại lôi đi, còn rất tri kỉ đóng cửa phòng lại. Chu Hồng Dạ thoa xong thuốc, quay lưng đi, nhét bình thuốc lại vào tay nải, thấp giọng nói:"Ngươi bảo chưởng quỹ thêm một gian phòng khác đi.
"Tiêu Phàm đang mừng húm nhìn mu bàn tay vừa được người ta nhẹ nhàng thoa thuốc cho, bất thình lình nghe được câu này, ý cười trong mắt tối dần, bèn hỏi:"Vì sao ạ?"
Chu Hồng Dạ xếp gọn lại tay nải, quay người đối diện hắn, bình tĩnh đáp: "Trong lòng ta vẫn xem ngươi là đệ đệ để chăm sóc, nhưng quên mất võ công ngươi thật ra cao hơn ta.
"Tiêu Phàm xiết chặt ống tay áo, nhìn người trước mặt. Chu Hồng Dạ cười cười,"Ngươi là Thái tử, nếu không phải hạng người không tầm thường thì sao có thể trở thành Thái tử được chứ, võ công ngươi cao hơn ta, người trong khách đi3m Dụ Long này đều nghe lệnh của ngươi, có bọn họ bảo vệ cho ngươi, ngươi còn sợ cái gì?
"Tiêu Phàm biết Chu Hồng Dạ thông minh, nhất định đã phát hiện ra mình giả vờ, nhưng có làm sao nào?"Hồng nghiệp ca, cho dù võ công cao nhưng cũng biết sợ chứ ạ, ta sợ tối lắm, bọn họ mặc dù nghe lệnh ta, nhưng ta lại không quen bọn họ, làm sao tin tưởng được?
Người ta tin tưởng nhất là ca mà.
"Chu Hồng Dạ từ biểu cảm không hề thay đổi trên mặt Tiêu Phàm không đoán ra được tâm tư của hắn, ý nghĩ hắn vẫn không dám thừa nhận bất chợt hiện ra. Tiêu Phàm ngốc nghếch chưa trải sự đời trước đây đúng thật là vậy, nhưng giờ đây có lẽ trên khuôn mặt chân chất ngây thơ này chứa đựng tâm tư mà hắn không nhìn thấu nổi. Đây là điều một đế vương cần phải có, sau này Tiêu Phàm đăng cơ, có lẽ hắn thực sự có thể làm được."Vậy ta tự tìm chưởng quỹ thêm phòng.
"Chu Hồng Dạ không định đối xử với Tiêu Phàm như đứa trẻ nữa, và thật sự không muốn ngủ cùng giường với hắn. Chân mày Tiêu Phàm hơi nhíu lại, giữ chặt cổ tay Chu Hồng Dạ, sau đó nhẹ nhàng buông ra, rũ mắt đáp:"Để ta đi, Hồng Nghiệp ca nghỉ ngơi sớm chút."
Sáng sớm hôm sau, Chu Hồng Dạ phát hiện Tiêu Phàm đã thay đổi, ở trước mặt mình sẽ không tùy tiện làm nũng, không nhào đến ôm lấy hắn nói cái này kể cái kia, ngược lại biểu hiện ra đúng vẻ uy nghi của Thái tử, hành trình đi đều được hắn sắp xếp ổn thỏa, dù hai người không nói với nhau mấy câu, trên mặt của thiếu niên cũng lạnh nhạt, nhưng mọi việc làm đều rất cẩn thận chu đáo.
Hai người không nói với nhau câu này, mãi đến thành Giang Lăng.
Thành Giang Lăng trải qua sáu năm càng thêm phồn hoa tươi đẹp, so với trước đây càng náo nhiệt hơn. Chu Hồng Dạ không vào thành mà thúc ngựa chạy về phía tây, Tiêu Phàm cũng đi theo.
Mộ phần của Chu gia được sắp xếp trên một gò núi phía tây, hai người buộc ngựa dưới gốc cây đi bộ đến mộ địa. Chu Hồng Dạ quay lưng về phía Tiêu Phàm, hốc mắt đỏ lên, vừa nghĩ đến chuyện tất cả thân nhân của mình đang an nghỉ dưới đất, không còn cơ hội gặp lại nữa, tim hắn như bị đao cứa qua.
Ánh mắt vừa chạm đến bia mộ của tổ phục, hắn không nhịn được nữa, bất chợt quỳ xuống, nước mắt rơi như mưa.
Tiêu Phàm yên lặng không nói gì, lặng lẽ quỳ xuống bên cạnh hắn, lấy lư hương và tiền vàng giấy bày ra trước bia mộ, nhóm lửa đốt ba nén hương đưa cho Chu Hồng Dạ.
Chu Hồng Dạ hít sâu một hơi lau nước mắt trên mặt, thấp giọng nói một cảm ơn, sau khi dâng hương xong, hai người trịnh trọng dập đầu trước bia một của từng người, y phục dính đầy bùn đất cũng không để ý.
Tiêu Phàm đứng lên trước, ra sau lưng hắn.
Mặc dù hắn không thể hiểu rõ được cảm xúc này, nhưng nhìn Chu Hồng Dạ như vậy, trái tim của hắn như bị ai đó siết chặt, hít thở không thông.
Hắn vẫn luôn đứng đợi bên cạnh Chu Hồng Dạ ở nơi này, mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, ánh cam rực rỡ phủ khắp nơi, Chu Hồng Dạ từ trong mơ màng bừng tỉnh lại, định đứng dậy về thành, khổ nỗi quỳ quá lâu chân tê liệt, lúc đứng lên chưa kịp đi đã loạng choạng ngã xuống.
Tiêu Phàm mặc dù đang đứng bên cạnh hắn nhưng vẫn không kịp đưa tay đỡ, đành phải nhanh chóng lật người lại kéo Chu Hồng Dạ ngã lên người mình.
Thân hình Chu Hồng Dạ cao gầy, trọng lượng cũng không nhẹ, cả người mạnh mẽ đè lên người Tiêu Phàm, quả thực nện hắn một phát thiếu chút nữa ngất luôn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!