Sáng sớm hôm sau, Tiêu Cư Mạo từ trong chăn ấm nệm êm tỉnh lại, không thấy Đàm Thời Quan bên cạnh, đứng dậy giũ giũ lông, nhảy xuống giường.
Vân Tiêu Sơn trang ở Giang Lăng thành được xem là môn phái lớn nhất nhì, toàn viện này chính là Đàm gia, đương nhiên không hề kém cạnh chút nào, chí ít trong mắt Tiêu Cư Mạo, so với phủ Định quốc công còn tốt hơn nhiều.
Hắn từng nghĩ sẽ sửa chữa lại phủ Định quốc công một phen, hoặc là xây thêm hẳn một cái phủ khác sau đó ban cho Đàm Thời Quan.
Ý nghĩ này chỉ trong đầu chợt lóe lên, sau đó bị hắn thu hồi lại, Định quốc công phủ dù tệ đúng là tệ thật, nhưng Tiêu Cư Mạo rất thích nơi đó, huống chi.
Sau này Đàm Thời Quan hầu hết thời gian đều sẽ ở điện Văn Đức, quan tâm nó đẹp hay không đẹp làm gì.
Tiêu Cư Mạo chạy ra khỏi viện, nghe được tiếng của Quý Trường Hiên, hắn ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy cách đó không xa thiếu niên cao lớn đang hướng dẫn Tiêu Phàm có phần gầy yếu hơn ở bên cạnh, hai người bọn họ đang luyện kiếm.
"Không đúng, tư thế này của ngươi sai rồi, như thế này mới đúng." Quý Trường Hiên nhìn thấy động tác của Tiêu Phàm chưa đúng, liền lập tức vui vẻ sửa lại cho.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Phàm tràn đầy hưng phấn, cho dù cầm kiếm có không vững, nhưng hắn vẫn không cảm thấy mệt.
Tiêu Cư Mạo xa xa nhìn qua, đột nhiên trong lòng khẽ động.
Tiêu Phàm, Tiêu Phàm, Tiêu Phàm...! Hắn cũng họ Tiêu.
Nếu như từ bây giờ bắt đầu bồi dưỡng, người Tiêu gia vốn thông minh, đợi thêm một khoảng thời gian nữa nhất định có thể gánh vác được trách nhiệm của Tiêu gia, mà hắn, cũng không cần phải cô độc một mình trong suốt nửa đời còn lại ở Tĩnh Tuyền cung.
Chỉ là, Tiêu Phàm có nguyện ý hay không?
Hắn có quyền lựa chọn cuộc đời của mình, dù cho bản thân Tiêu Cư Mạo là hoàng thúc của Tiêu Phàm, cũng không thể can dự quá nhiều.
Lấy chuyện mình không thích vứt lại cho một đứa trẻ, Tiêu Cư Mạo tự nhận, hắn làm không được.
"Miêu Miêu!" Tiêu Phàm nhìn thấy Tiêu Cư Mạo, lập tức gọi hắn qua, trên mặt nở nụ cười tươi.
Tiêu Cư Mạo nhắm mắt lại, bản thân hắn lúc còn bé cũng từng có nụ cười như vậy, nhưng từ khi mẫu thân hắn qua đời, từ sau khi hắn ngồi lên được hoàng vị, hắn không nhớ rõ cảm giác khi cười hạnh phúc như vậy là thế nào nữa.
Tiêu Phàm hiện tại đang rất vui vẻ, Tiêu Cư Mạo thật không đành lòng kéo hắn vào cuộc sống chỉ toàn tranh đấu quyền thế, kéo hắn vào sâu trong vũng lầy.
Tiêu Phàm trả kiếm lại cho Quý Trường Hiên, đi tới ngồi xổm trước mặt Tiêu Cư Mạo, đưa tay sờ sờ lông trên lưng mèo bệ hạ, Tiêu Cư Mạo thao bản năng muốn tránh né tay của hắn, nhưng chạm phải sự chờ mong trong mắt Tiêu Phàm, lập tức mềm lòng.
Tiêu Phàm thấy Tiêu Cư Mạo không bài xích mình lập tức phi thường cao ứng, một tay ôm Tiêu Cư Mạo, quay người đối mặt với Quý Trường Hiên, "Trường Hiên ca, ngươi múa kiếm cho ta xem nhé!
"Quý Trường Hiên cười cười gật đầu, cầm kiếm vung lên, dáng người uyển chuyển như du long, Tiêu Phàm quan sát chăm chú, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ. Tiêu Cư Mạo nhìn thấy, trong lòng thở dài một hơi, thôi, chuyện này sau này hẵng nói. Quý Trường Hiên múa kiếm xong, chiêu cuối cùng liền thu lại, thấy ánh mắt sùng bái của Tiêu Phàm, trong lòng vui vẻ, đột nhiên nghe thấy tiếng mắng chửi vọng ra:"Một chút khí thế cũng không có! Đây mà là luyện kiếm?
Ngươi đang thêu hoa đấy à?
"Đàm Liệt bước nhanh đến, sắc mặt âm trầm, hai mắt đỏ bừng, nhìn giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác tới nơi, Quý Trường Hiên bị dọa tới nỗi kêu thành tiếng. Chỉ cần nghĩa phụ tức giận, hắn hoàn toàn không dám nói tiếng nào, rõ ràng mới sáng sớm, ai chọc nghĩa phụ tức giận? Cũng may Cận Lam kịp thời đuổi tới, dỗ Đàm Liệt một hồi lâu mới quay sang kêu mấy đứa nhỏ cùng đi ăn sáng. Tiêu Cư Mạo đến bây giờ cũng chưa nhìn thấy Đàm Thời Quan, trong lòng hơi bồn chồn, giãy dụa nhảy xuống khỏi ngực Tiêu Phàm, nhưng cũng không biết nên đi đâu tìm người."Miêu Miêu, ngươi đi đâu đấy?
"Tiêu Phàm chạy theo phía sau hắn. Tiêu Cư Mạo đi đến bên cạnh vạt áo Cận Lam, duỗi chân khều khều, một đôi mắt mèo to tròn ngập nước, trong nháy mắt Cận Lam liền hiểu ra, nàng xưa nay vốn thông minh, nhớ lại tối hôm qua Đàm Thời Quan với Tiêu Cư Mạo lúc nào cũng dính lấy nhau, liền hiểu, thế nên cười nói:"Thời Quan ở bên trong từ đường, ta dẫn ngươi đi."
Tiêu Cư Mạo lập tức đuổi theo kịp cước bộ của nàng.
Từ đường của Đàm gia, bên trong Đàm Thời Quan đang thẳng lưng nghiêm chỉnh quỳ trên nền đất.
Hắn biết bản thân mình có lỗi với Đàm gia, nhưng hắn không muốn làm trái lại trái tim mình, cũng chỉ có thể thông qua hành động như thế này để chuộc tội.
Tiêu Cư Mạo đi theo Cận Lam bước vào, liền thấy bóng lưng thẳng tắp cô độc của nam nhân, một mình lẳng lặng quỳ trước bài vị, không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt.
Tiêu Cư Mạo nghĩ, trong lòng của hắn nhất định đang rất khó chịu.
Đàm Thời Quan nghe được tiếng bước chân, không quay đầu lại, chỉ nói: "Tẩu tẩu, tẩu tới làm gì?
"Cận Lam còn chưa đáp lại, Tiêu Cư Mạo liền đến trước mặt hắn, ngửa đầu nhìn. Mèo đi đường quá mức yên ắng, lại bị tiếng bước chân của Cận Lam lấn át mất, Đàm Thời Quan quả thật đúng là không phát hiện ra Tiêu Cư Mạo."Nguyên Bảo muốn tìm ngươi, ta dẫn nó đến, trách không được ngươi cưng chiều nó như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!